Nụ cười của Kỷ Đông Nham không tốt đẹp chút nào. Khi ánh đèn đường xuyên qua cửa kính xe, rọi lên mặt anh ta, hàm răng nhỏ cũng sáng trắng lên: “Hai bọn anh cho dù là cá sấu thì cùng lắm cũng chỉ là con cá sấu thua rỗng túi thôi, còn con tôm nhỏ đã thắng tiền này không phải định quỵt đấy chứ? Đã nói trước là ai thắng sẽ mời cơm mà.”
“Hai anh cố tình phải không?”
“Trời đất chứng giám, bọn anh đều bỏ tiền túi của mình ra, thua cũng đau đớn lắm.” Kỷ Đông Nham bày ra gương mặt tổn thương.
Tố Diệp nhìn anh ta rồi lại nhìn Niên Bách Ngạn, lập tức oán thán: “Thôi được rồi, được rồi! Lái xe đi! Mời hai anh ăn quà vặt!”
“Quà vặt?” Kỷ Đông Nham khó tin: “Cả tối nay anh ôm bụng đói đợi mỗi bữa cơm này đấy, em định chăm anh bằng quà vặt ư? Không được! Sơn hào hải vị không được thiếu.”
“Tổng cộng tôi thua đi thắng lại được chưa tới hai vạn, anh muốn ăn sơn hào hải vị? Không thấy thất đức à?” Giọng nói của Tố Diệp lại lanh lảnh.
“Chưa tới hai vạn?” Kỷ Đông Nham nhìn cô nghi ngờ: “Cô ấy đi theo anh mà, anh biết rõ.”
Niên Bách Ngạn thờ ơ: “Không rõ!”
Kỷ Đông Nham nghiến răng: “Cấu kết với nhau phải không? Được! Tôi tự tìm!” Dứt lời nhân lúc mọi người không để ý, anh ta kéo chiếc túi của Tố Diệp lại, bắt đầu lục tung lên. Tố Diệp sốt sắng vội giật lấy nhưng anh ta giữ chặt không buông. Kết quả những tờ tiền xanh đỏ bên trong rơi hết cả ra ngoài. Gương mặt Tố Diệp bỗng chốc ngượng ngập.
“Tôm nhỏ à! Em thắng không ít đâu.” Kỷ Đông Nham cầm một xấp tiền trên tay, khinh thường: “Còn nói chưa tới hai vạn, định lừa ai!”
Tố Diệp tức giận túm lấy túi của mình, rồi cướp luôn cả tiền về, phẫn nộ nhìn hai người đàn ông trước mặt: “Hai anh, một người là gian thương, một người là đạo tặc còn có thiên lý không?”
Niên Bách Ngạn nghe xong quyết định phá vỡ sự im lặng, giơ tay lên xoa đầu cô, khẽ cười: “Bọn anh thua phải chấp nhận. Em là người thắng cũng phải giữ lời hứa mới được chứ.”
Tố Diệp nghe xong, hận nghiến răng ken két.
Thực tế là Kỷ Đông Nham thua thê thảm nhất nhưng ăn tích cực nhất.
Nhà hàng xa hoa nhất Cape Town với những đầu bếp hàng đầu thế giới. Một bàn ăn thịnh soạn, rượu vang đẳng cấp tới từ Stellenbosch. Cả một nhà hàng rộng lớn như vậy được bao trọn, trước sau có mười mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục chờ đón tiếp. Hoành tráng như vậy không giống tiếp đón người bình thường. Kỷ Đông Nham ăn rất ngon miệng, còn Tố Diệp thì thấp tha thấp thỏm.
Cô hằn học gỡ một cái càng cua ra, thịt cua bị Tố Diệp nhai rau ráu. Cô nhìn chằm chằm cái điệu bộ ăn uống thỏa thuê của Kỷ Đông Nham. Thế này nào có phải mang hai ba vạn đi ăn? E là chút tiền cô thắng cũng chẳng đủ trả.
Nghĩ tới đây, cô lại nhìn về phía Niên Bách Ngạn, mong là anh có thần giao cách cảm, cho dù chỉ quay đầu nhìn cô một cái thôi, như thế cô cũng có thể truyền đạt ý muốn cứu giúp. Vậy mà Niên Bách Ngạn vẫn đang ung dung nhàn nhã, dường như không để tâm tới suy nghĩ của cô. Mặc dù anh không ăn như hổ vồ giống Kỷ Đông Nham nhưng cũng rất thoải mái.
Tố Diệp không thể nhịn nổi nữa. Sau khi uống một hớp rượu vang xong liền đặt mạnh chiếc ly xuống mặt bàn. Người phục vụ bên cạnh đang định bước tới rót rượu cho cô bỗng bị cô ngăn lại. Vì họ cứ lại gần là cô lại cảm thấy khoản phí 30% như đang đập vào mặt mình. Họ thì nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ, cô thì ăn trong nỗi khiếp đảm lo sợ.
“Hai anh đúng là quá đáng rồi đấy, sao có thể để con gái tốn tiền chứ?”
Kỷ Đông Nham đang mải ăn, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ giơ một ngón tay ra huơ huơ trước mặt cô: “Tin anh đi! Đổi lại nếu anh là người thắng, anh mời hai người đi ăn cả ngày luôn, có một bữa tối là đã suy nghĩ tới tâm trạng của em rồi đấy.”
“Kỷ Đông Nham! Kiếp trước anh làm ma đói đầu thai sao? Sao ăn lắm vậy?” Tố Diệp bực tức nói.
Lúc này Kỷ Đông Nham mới ngước lên, nở nụ cười đầy quyến rũ: “Rượu ngon, món ngon, người đẹp ở đây, tâm trạng… tự khắc vui.”
“Hừ, lại còn dẫn cả văn cổ nữa.” Tố Diệp nhướng mày.
Niên Bách Ngạn buông đũa xuống, nhìn Kỷ Đông Nham, từ tốn nói: “Ăn lắm như vậy mà vẫn không bịt được miệng của cậu vào.”
“Tôn chỉ của tôi là ăn được cứ ăn, uống được cứ uống.” Kỷ Đông Nham không màng tới lời Niên Bách Ngạn, nhàn nhã cầm ly rượu lên nhấp một ngụm: “Sống là phải vui vẻ hết mình. Niên Bách Ngạn! Anh chẳng bao giờ hiểu đạo lý này cả.”
“Tùy tiện… chưa chắc đã đạo lý sinh tồn đâu.” Nói rồi, Niên Bách Ngạn cũng cầm ly rượu đặt lên miệng.
Kỷ Đông Nham bất ngờ chặn ly rượu của anh lại: “Vậy thì cứ làm theo nguyên tắc của anh đi, ít nhất rượu vang này thôi đi chứ hả?”
Niên Bách Ngạn nhíu mày, đặt ly rượu xuống: “Chuyện của tôi chưa đến lượt cậu quan tâm.”
“Anh đừng có tưởng bở! Tôi chỉ sợ anh lại giống lần trước nửa đêm nửa hôm còn tới làm phiền bác sỹ. Giờ đang ở Nam Phi, tôi không muốn tới bệnh viện với anh đâu đấy.” Kỷ Đông Nham uể oải lắc lắc ly rượu trong tay, thấy nét mặt khó hiểu của Tố Diệp, anh ta cười: “Em không biết à? Anh nghe nói lần trước ở Nội Mông anh ta uống nhiều đến nỗi bệnh cũ tái phát, còn bắt Hứa Đồng mời bác sỹ từ ngàn dặm xa xôi tới khám cho anh ta đấy.”
Bàn tay Tố Diệp chợt khựng lại.
Niên Bách Ngạn bên cạnh vẫn ung dung, nhưng ánh mắt nhìn Kỷ Đông Nham đã nghiêm nghị đi vài phần: “Tai mắt của cậu đúng là có ở khắp nơi nhỉ?”
“Có câu nói thế nào nhỉ? Năng lực của anh sẽ quyết định đối thủ của anh. Đấu với anh, tôi cũng phải một chín một mười mới được.”
Sau đó hai người họ nói gì Tố Diệp không nghe được nữa. Trong đầu cô chỉ quanh quẩn chuyện Niên Bách Ngạn phát bệnh ở Nội Mông, ký ức nhanh chóng dừng lại ở buổi tối đó tại Ordos.
Tối đó, đúng là anh đã uống không ít, để đỡ rượu cho cô.
Sau đó đúng là anh đã ra ngoài.
Trái tim Tố Diệp co thắt lại. Cô biết rõ căn bệnh cũ đó là gì. Chẳng trách hôm sau tỉnh dậy cô không nhìn thấy anh. Cô ngước lên nhìn gương mặt hơi nghiêng của Niên Bách Ngạn, nhất thời chỉ muốn ôm chặt lấy anh.
Cô không thể cảm nhận được sự đau đớn của anh khi phát bệnh nhưng có thể hiểu được cảm giác cô đơn khi đi khám bệnh một mình. Cô bắt đầu tự trách mình ghê gớm. Cảm giác day dứt ấy như cơn lũ nhấn chìm cô.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao hôm đó Hứa Đồng bất ngờ tới Nội Mông. Khi đó cô không hỏi, bây giờ nghĩ lại đúng là nực cười. Cô và Niên Bách Ngạn đến Ordos sớm hơn Hứa Đồng một ngày, tại sao cô ấy lại biết rõ chuyện tối hôm đó như vậy, chắc chắn là có lý do. Nếu lúc đó cô hỏi kỹ thêm, có lẽ sẽ biết thật ra tối đó Niên Bách Ngạn đi khám bệnh.
Niên Bách Ngạn quay đầu sang nhìn gương mặt áy náy của cô, mỉm cười: “Đừng nghe Kỷ Đông Nham luyên thuyên, không nặng vậy đâu.”
Như vậy chỉ càng khiến Tố Diệp thêm hổ thẹn.
Kỷ Đông Nham ở bên hờ hững nói: “Niên Bách Ngạn! Ngày nào anh thất bại thì chết cũng chưa muộn, giờ vẫn phải sống cho thật tốt.”
“Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ chết sau cậu.” Niên Bách Ngạn hừ một tiếng.
Tố Diệp nhìn hai người họ, bất giác nhớ tới câu nói khi trước của Kỷ Đông Nham. Khi đó cô không hiểu tại sao hai người họ cứ phải đấu qua đấu lại. Kỷ Đông Nham nói với cô, khi tình bạn trong quá khứ không còn nữa, anh ta và Niên Bách Ngạn chỉ có thể dùng cách thức tấn công đối phương trần trụi nhất để chứng minh sự tồn tại của mình. Cô bỗng thấy cảm động, mặc dù nhắc về tình bạn trước kia, họ luôn nói năng thận trọng nhưng cô vẫn cảm nhận được tình cảm giữa họ đã từng sâu đậm đến mức nào.
Tình cảm của người đàn ông có lẽ không quấn quýt như người phụ nữ, nhưng vững chắc kiên định, nhất là trong tình bạn. Cho dù đã cắt đứt, cái bóng đó vẫn không thể xua tan, vì thế chỉ có thể dùng cách tổn thương lẫn nhau, tranh đấu lẫn nhau để nhắc mình nhớ về ngày xa xưa ấy.