“Còn vấn đề gì không?” Sau khi rút lại thẻ ngành, Tố Khải lãnh đạm hỏi.
Liễu Tranh nhìn anh rồi lại đảo mắt nhìn những người xung quanh. Tuy họ chỉ mặc thường phục nhưng đều có thể nhận ra đa phần là cảnh sát. Hắn ta cười gượng gạo, cầm lấy túi: “Hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi, xin lỗi nhé!”
Dứt lời hắn bèn quay người bỏ đi.
“Đứng lại!” Tố Khải phía sau hét lớn.
Liễu Tranh dừng bước, quay đầu lại, nhíu mày: “Cảnh sát Tố! Anh còn muốn thế nào?”
“Đội trưởng Lưu! Tôi cảm thấy nên giải người này về sở cảnh sát thẩm vấn cho rõ ràng. Các anh cũng thấy rồi đấy, anh ta định trêu ghẹo bạn gái tôi.” Ánh mắt Tố Khải chợt lạnh lùng.
“Cảnh sát Tố! Anh không thể cậy thế cậy quyền được! Anh…”
“Cậu chủ nhà họ Liễu, Liễu Tranh phải không?” Đội trưởng Lưu bước tới, cười hiểm: “Thế nào gọi là cậy thế cậy quyền? Cái chúng tôi nhìn thấy là anh quấy nhiễu người khác ngay tại nơi công cộng, đi cùng tôi một chuyến đi!”
“Anh… Các người cấu kết với nhau! Tôi sẽ kiện các người!”
“Kiện ư? Anh không màng tới việc con gái nhà người ta chống cự lại, cố tình thân mật là phạm pháp, hơn nữa còn to tiếng, uy hiếp cảnh sát giữa chốn đông người, đây chính là hành vi gây rối trật tự công cộng, bản thân anh còn những tội lỗi gì, chưa rõ phải không? Lo cho bản thân mình trước đi!” Đội trưởng Lưu làm mặt lạnh, dữ dằn nói.
Liễu Tranh mặt mày tái mét, đưa mắt hung hãn lườm Diệp Lan.
Diệp Lan sợ hãi, co rụt đầu lại, trốn vội vào trong lòng Tố Khải.
Cuối cùng, bữa cơm này còn chưa kịp ăn, Liễu Tranh đã bị mấy người của đội trưởng Lưu dẫn về sở cảnh sát. Trên ghế chỉ còn lại Tố Khải và Diệp Lan. Đợi tất cả mọi người đi hết, Tố Khải mới thấp giọng mắng cô không chút kiêng dè: “Não em bị thiếu mất dây thần kinh nào hay đầu bị kẹp cửa vậy?”
Diệp Lan sững sờ giây lát, nhưng rồi cũng nhanh chóng đáp trả với vẻ bất mãn: “Anh bị bệnh à! Đang yên đang lành tự dưng mắng em!”
“Em không biết hắn chơi ma túy sao?” Đôi mắt Tố Khải như sắp bốc lửa: “Còn đi xem mắt cái hạng người này? Ngày nào đó hắn bán em đổi lấy ma túy có khi em còn chẳng biết!”
“Chẳng phải em bị anh ép sao?” Diệp Lan ấm ức: “Ai bảo anh hững hờ với em? Em là con gái, tuổi xuân có hạn, ai mà đợi anh cả đời được. Anh không muốn đối xử tốt với em, lẽ nào em cứ ở vậy cả đời chờ anh sao?”
“Em mới hai mươi ba tuổi, sốt ruột lo kết hôn như thế làm gì?” Tố Khải nổi cơn tam bành: “Nhỏ tuổi như vậy nên tiếp tục đi học hoặc phấn đấu một chút cho sự nghiệp chứ. Em muốn người ta chỉ vào mũi mắng mình là bình hoa sao?”
“Anh mới là bình hoa thì có! Anh thì biết cái gì? Anh tưởng phụ nữ ba mươi, bốn mươi tuổi mới kết hôn như đàn ông là bình thường sao?” Diệp Lan tranh cãi không khoan nhượng, gần như nhảy dựng lên tranh cãi với anh: “Con gái hai mươi mấy tuổi kết hôn sinh con là vừa đẹp!”
Tố Khải lườm cô, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, quay đầu ngồi xuống chỗ của mình, quay lưng về phía cô, không thèm để ý nữa. Diệp Lan đứng nguyên ở đó rất lâu. Nhìn những nhân viên phục vụ xung quanh cứ thì thầm to nhỏ, cô siết chặt bàn tay, rồi lại nhìn theo cái bóng trầm mặc lạnh nhạt của Tố Khải, tức giận cầm túi xách định bỏ đi.
“Em đứng lại cho anh!” Tiếng Tố Khải lạnh lùng vang lên.
Diệp Lan vừa nghe lại càng bực bội, dựa vào đâu anh bảo cô đứng lại là cô phải làm theo? Cô dứt khoát đi nhanh hơn.
Tay cô vừa đặt lên nắm đấm cửa, sau lưng có bóng một người đàn ông sải bước đi tới. Ngay sau đó cánh tay cô bị anh giữ chặt, đau đến nỗi cô chau mày kêu oai oái.
“Im lặng!” Tố Khải kéo cô lại bàn ăn.
“Anh làm gì vậy?” Cô bị anh ấn ngồi xuống bên cạnh mình, bất mãn hỏi.
Tố Khải xếp bộ dao dĩa của mình tới trước mặt cô, ra lệnh: “Ăn đi!”
“Em không đói!”
“Em không đói nhưng anh đói!” Tố Khải nhíu mày: “Mau ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cho anh!”
Diệp Lan tức giận, chỉ muốn chọc ngay cái đũa vào đầu anh: “Anh không ăn nói tử tế được à?”
Tố Khải không lên tiếng, gắp một miếng xá xíu nhét thẳng vào miệng cô.
Nam Phi.
Bình minh ở Cape Town mang một bầu không khí thanh mát tự nhiên.
Đây là một dãy nhà chung cư nằm sát bờ biển. Khu nhà trắng tinh như viên ngọc nằm giữa biển khơi. Những người sống ở đây đa phần là những thương nhân định cư lâu dài và những người có tiền đi nghỉ mát, nên hoàn cảnh sống cực kỳ tốt. Diện tích của căn phòng không hề nhỏ, hơn hai trăm mét vuông. Ngoài bức tường chịu lực, xung quanh từ trên xuống dưới được lắp đặt cửa kính thủy tinh thông gió, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài có cảm giác như mình đang nằm giữa đại dương bao la.
Có một phía cửa số được mở ra, làn gió biển ấm áp tràn vào phòng, dịu dàng làm tung bay lớp rèm cửa màu da người. Những tia nắng vụn vặt cũng rải khắp mặt đất. Trên đầu là chiếc chuông gió đung đưa, vang lên những tiếng tinh tang rất vui tai.
Xa hơn nữa là ban công ngắm cảnh bên ngoài căn phòng, nối thẳng từ giữa phòng ra. Lan can hoa bao xung quanh cũng toàn màu trắng. Diện tích của ban công và phòng ngủ tương đương nhau, thiết kế chỗ ngắm cảnh. Đứng tại đó con người có thể nhìn thẳng ra biển, đọc báo uống cafe, thậm chí có thể ung dung tự tại nằm xuống ngắm trời xanh mây trắng. Một nửa diện tích của ban công dành cho bể bơi ngoài trời. Màu nước bể bơi cũng xanh biếc như màu biển.
Tố Diệp thích thiết kế của bể bơi này, vì cô có thể nằm trên chiếc sofa thoải mái ngoài ban công, ngắm Niên Bách Ngạn bơi. Đương nhiên, anh thích nhất bơi vào buổi tối.
Niên Bách Ngạn thay quần áo xong xuôi, quay về phòng ngủ. Ánh nắng rực rỡ chiếu lên giữa giường. Dưới tấm rèm trắng là Tố Diệp đang trùm chăn say ngủ. Anh bước tới, bờ vai trần của cô lộ ra dưới tấm chăn. Trên chiếc cổ mềm mại vẫn còn lưu lại dấu hôn tối qua anh để lại. Gió biển thổi nhẹ nhàng lên mái tóc cô, tỏa ra một mùi hương tinh khiết.
Anh mỉm cười, sau khi đeo xong cà vạt liền cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Vừa mới tỉnh dậy, người con gái uể oải ôm chặt lấy cổ anh, mắt vẫn nhắm nghiền, khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc. Niên Bách Ngạn cũng không vội rời đi, anh chống hai tay lên giường, cười khẽ: “Anh làm em tỉnh giấc à?”
Lúc này Tố Diệp mới mở mắt. Thấy anh đã mặc áo sơ mi trắng, khoác áo vest đen chỉnh tề, cô bất giác than thở: “Hôm nay ăn mặc nghiêm chỉnh vậy sao!”
“Hôm nay tất cả các cán bộ cao cấp đều phải có mặt họp trực tuyến.” Niên Bách Ngạn đưa tay gạt mấy lọn tóc lòa xòa trên gương mặt cô ra, ngữ điệu trìu mến.
Cô víu lấy cổ anh, ngồi dậy khỏi giường, dường như chẳng quan tâm mình đang trần truồng, dính sát vào lớp áo vest của anh, ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Anh mặc áo sơ mi với áo vest đẹp trai thật!”
Niên Bách Ngạn khẽ vuốt ve dọc sống lưng cô, mỉm cười: “Mới sáng ra đã quyến rũ anh thế này hả?”
“Người ta có mục đích riêng mà.” Cô nũng nịu, kéo chiếc cà vạt trên cổ anh lại, ngón tay nhỏ vẽ lên đó mấy vòng tròn.
Niên Bách Ngạn ôm cô, nhướng mày.
“Anh yêu!” Giọng Tố Diệp càng lúc càng ngọt lịm, cô áp mặt lên ngực anh: “Anh xem! Anh phải đi họp trực tuyến. Mấy hoạt động liên quan đến nội bộ công ty em không tham gia nữa nhé!”
Niên Bách Ngạn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, bàn tay bất giác siết chặt, để cơ thể cô càng dính chặt vào người mình, nhờ đó giải tỏa cơ bụng đang căng cứng: “Em sẽ không chịu ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về đâu.”
Tố Diệp cảm nhận được sự thay đổi của anh, cơ thể dịu dàng không chịu buông ra: “Em có thể chơi bóng với báo biển, hoặc là đi dạo phố. Cape Town có nhiều chỗ thú vị như vậy, em không thể bỏ lỡ được.”
Niên Bách Ngạn cũng biết mấy ngày nay cô chán chường, lại thấy cô chủ động thân mật, anh bật cười: “Cũng được! Mấy cuộc họp khô khan đó em không đi cũng được. Thẻ ngân hàng anh để ở cửa, ra ngoài đừng có quên mang theo, cả điện thoại của em nữa, nhớ phải mở máy, anh tìm em cho tiện.”
“Được rồi! Em có phải trẻ con đâu.” Tố Diệp thấy anh lải nhải, lòng bỗng cảm thấy ấm áp, chỉnh lại cà vạt cho anh: “Trước đây em toàn một mình du lịch tới mấy nơi xa lạ.”
“Trước đây là trước đây, giờ em đã có anh rồi.” Niên Bách Ngạn không thích cô cứ nhắc tới chuyện trước đây cho lắm. Anh đưa tay siết cằm cô như trừng phạt.
Tố Diệp mím môi cười, ngón tay linh hoạt thắt xong cà vạt cho anh.
Anh đeo chiếc cà vạt với hoa văn màu khói xám, đã tăng thêm không ít màu sắc cho bộ vest quá nghiêm chỉnh của mình, cùng với dáng người cao lớn thẳng tắp và một gương mặt ưa nhìn, khiến hai mắt Tố Diệp như đang nở hoa.
“Vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát đi.” Niên Bách Ngạn dù nói vậy nhưng hai tay vẫn dính vào người cô chưa buông.
“Ừm, anh đi đường cẩn thận!” Tố Diệp ngẩng đầu, chủ động hôn lên cằm anh, có mùi nước cạo râu mát lạnh.
Niên Bách Ngạn cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu rồi kết thúc rất nhanh, cười khẽ bên tai cô: “Mau quay về giường đi! Nếu không đây sẽ là lần đầu tiên anh đến muộn đấy!”
Tố Diệp hơi ngơ ngẩn một chút, khi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của anh, cô mới chợt hiểu ra, bất giác che miệng cười khúc khích. Cô chui lên giường nhanh như cắt, kéo chăn che người, chỉ thò ra đúng năm đầu ngón tay, vẫy vẫy về phía anh như con mèo chiêu tài: “Bái bai!”
Niên Bách Ngạn nhìn cô cười: “Tiểu yêu tinh!”
Tố Diệp cười ngặt nghẽo.
Sau khi tiễn Niên Bách Ngạn, Tố Diệp cũng hoàn toàn tỉnh táo. Sau khi đánh răng rửa mặt, cô ăn trưa một mình, rồi chạy tới bên bờ biển xem màn biểu diễn của sư tử biển. Kế đó cô bỏ ra một ít tiền xem những chú hải cẩu đã được huấn luyện nghiêm khắc đánh bóng một lúc. Đi chơi được một lúc, cô giơ tay nhìn đồng hồ, nghĩ bụng muốn dạo quanh thành phố một vòng. Sau khi trở về căn hộ, cô vừa thay xong quần áo bỗng điện thoại vang lên.
Chính là người tài xế biết mười hai ngoại ngữ đó. Anh ta nói anh Niên đã dặn dò mình tới đón cô, xe đã đỗ trước cửa khu nhà rồi. Hôm nay anh ta sẽ là lái xe riêng của cô.
“Niên Bách Ngạn thì sao?” Sau khi nhìn thấy người tài xế, Tố Diệp tò mò hỏi.
“Anh Niên còn đang họp.” Người tài xế da đen rất dẻo miệng, mở cửa ra rồi nói: “Cô muốn đi đâu cứ dặn dò. Tôi không những có thể làm tài xế cho cô mà còn có thể làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí… À không… cũng không phải miễn phí đâu, tôi sẽ đòi tiền lương từ chỗ anh Niên.”
Tố Diệp không nhịn được cười, ngồi vào xe.
Cô hiểu được sự lo lắng của Niên Bách Ngạn. Cape Town tuy đã hiện đại, văn minh nhưng cũng ẩn chứa những nguy hiểm khó lường. Có một người anh có thể giao phó đi theo cũng coi như an toàn. Lúc xe khởi động, Tố Diệp rút điện thoại ra, muốn gửi cho Niên Bách Ngạn một tin nhắn hình ảnh: “Anh yêu! Em đi hẹn hò cùng anh tài xế da đen đẹp trai biết mười hai ngoại ngữ đây, anh đừng ghen nhé!”
Sau khi gửi xong, người tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, cười lớn: “Tiêu đời tôi rồi, tôi mà bị đuổi việc là cô phải nuôi tôi đấy.”
Tố Diệp bị anh ta chọc cười nghiêng ngả.
Chẳng mấy chốc, điện thoại rung lên. Cô cúi xuống xem tin nhắn hồi đáp của Niên Bách Ngạn. Có lẽ vì đang họp, anh không tiện ghi âm, chỉ nhắn vài chữ cho cô: Không “ăn giấm” đâu, tối về “ăn” em.
Tố Diệp tưởng tượng ra anh đang nghiêm chỉnh ngồi nghe cấp dưới báo cáo công việc, lại gửi cho cô mấy tin nhắn thế này, chợt phì cười.