Đôi tay cô bị anh mê hoặc, không còn nghe lời nữa.
Cơ thể anh từ trên đè xuống.
Đập vào mắt Tố Diệp là bờ vai rộng của Niên Bách Ngạn. Làn da tráng kiện đẹp như tạc tượng, ánh lên màu đồng hấp dẫn lòng người dưới ánh sáng u tối. Gương mặt anh tuấn, hàng lông mày sắc nét, chiếc cằm với độ cong gợi cảm, lồng ngực cơ bắp nhấp nhô lên xuống theo hơi thở nặng nề của anh. Cô thừa nhận vóc dáng này hội tụ đầy đủ nét đẹp khiến người con gái mơ tưởng.
Cơ bụng gồ lên những đường cong rõ nét. Khi anh nâng người lên, cởi thắt lưng và quần Âu ra, dưới đường nhân ngư là một sức mạnh cường tráng.
Tố Diệp nhìn đã thấy choáng váng, lại còn bị bàn tay anh trêu đùa khiến cả người cô như bốc hỏa. Cô liên tục cầu xin, cong người như một con tôm: “Niên Bách Ngạn! Em sai rồi! Em xin lỗi anh còn không được sao? Chúng ta đi thôi. Em… Em thật sự lo sẽ có người bắn em một phát đằng sau lưng…”
Bờ môi Niên Bách Ngạn di chuyển trên ngực cô. Hô hấp của hai người triền miên, đan cài, trở thành một tấm lưới lớn, chằng chịt. Sự ấm nóng và ám muội chính là hơi thở của tấm lưới ấy. Nó quyện chặt lấy anh và cô. Họ như hai con cá khát nước quấn quýt lấy nhau.
Nghe cô nói xong, nụ cười của anh càng trở nên mê đắm, ngữ khí trầm thấp lướt qua cổ cô: “Em đẹp như vậy, cho dù người nào có ý nghĩ xấu xa cũng phải “diệt trước giết sau”.”
“Niên Bách Ngạn!”
Anh cười khẽ, bàn tay lướt xuống đùi và eo cô.
Thanh âm của Tố Diệp lại mềm đi, trong lòng hừng hực như bị lửa thiêu. Nhất là một vị trí nào đó trên người như bị một ngọn núi lửa chạm vào, còn chưa bắt đầu đã tan chảy dưới lớp nham thạch này.
Khu thành cũ, vị trí nguy hiểm.
Sau chính sách diệt chủng và phân biệt chủng tộc, người da trắng cũng không còn dám bén mảng tới khu vực này nữa. Vậy mà Niên Bách Ngạn lại đưa cô tới đây làm điều cấm kỵ, giống như một sự trừng phạt cho hành động ngông cuồng của cô ban nãy. Nhưng không hiểu sao, khi làn môi và cánh tay Niên Bách Ngạn kích thích cô thành công, khiến những tiếng gọi mê hồn không ngừng thốt ra, niềm vui trong sự cấm kỵ này giao hòa cùng với nỗi sợ hãi, căng thẳng lại trở thành một dòng thác lũ, dần nhấn chìm lý trí của cô.
Có một sự hồi hộp.
Cùng một chút lo lắng.
Nhưng phần nhiều là sự chờ đợi.
Chờ đợi một lần hoan ái mãnh liệt, chưa bao giờ có.
Cơ thể Niên Bách Ngạn đè xuống.
Giây phút anh tiến vào, chân tay cô co rụt dữ dội như bị chuột rút. Cô ngẩng đầu, khó khăn đón nhận sức mạnh tấn công cố tình chậm chạp lại mang theo chút trừng phạt của anh. Cơ thể căng ra ở một mức độ cao nhất.
Khi anh chạm tới điểm tận cùng, cô vẫn bất giác kêu lên. Niên Bách Ngạn nuốt trọn lấy môi cô, khẽ cảnh cáo: “Lần sau còn dám cởi quần của người đàn ông khác, anh nhất định sẽ lột da em!”
Dứt lời, anh mạnh mẽ xông lên, hoàn toàn đóng đinh cô vào ghế xe.
Tố Diệp bị nguồn sức mạnh khổng lồ ấy kích thích tới nỗi như sắp cắn đứt lưỡi. Cô chỉ có thể vịn chặt lấy người anh như một cây dây leo, quấn quanh anh, không dám buông lỏng, sợ rằng chỉ một giây nữa thôi mình sẽ rơi xuống vực sâu muôn trượng.
Cô biết là anh đang tức giận chuyện ấy.
Thế là cô cố gắng giải thích trong sự khó nhọc: “Rõ ràng là anh ta nói dối trước mặt em. Bên trên không mặc áo, thế thì kim cương chỉ có thể giấu ở dưới…”
“Thế hả?” Niên Bách Ngạn tập trung hưởng trọn sự mềm mại của cô, làm ngơ với lời biện bạch ấy.
Hô hấp của anh dần trở nên khản đục, nhưng vẫn cảm nhận được sự run rẩy trong nét dịu dàng của cô. Cảm giác này như lấy sắp lấy mạng anh. Anh chậm dần lại, đợi cô từ từ thích ứng mới bắt đầu tham lam hơn.
Tố Diệp cảm thấy nơi nào đó đang bùng cháy mãnh liệt. Mỗi lần anh tiến công đều kích thích vào ngọn lửa đang bốc cao dữ dội.
Cô nhìn cơ thể mình bị anh vần vò. Bàn tay anh mạnh mẽ, rắn chắc, gần như làm cơ thể cô đứt rời. Đúng như anh nói, những tiếng thở dốc, rên rỉ của cô tiếng sau cao hơn tiếng trước, cuối cùng gần như trở thành tiếng thút thít, nghẹn ngào.
Ánh trăng mênh mang tràn vào khoang xe, rắc lên những tia sáng bàng bạc.
Làn da Tố Diệp như được phủ một lớp muối tinh, nhưng chẳng mấy chốc đã bị người đàn ông ngang tàn thấm ướt toàn thân. Mái tóc cô quấn giữ hai cơ thể. Làn tóc đen nhánh che đi bầu ngực đầy đặn, như đang mơn man trên cánh tay anh.
Giống như một bữa tiệc thịnh soạn.
Người đàn ông là thực khách, còn cô gái trở thành miếng cá khiến người thèm thuồng nhất trên bàn tiệc. Nó vừa được đánh lên bờ, cảm giác ướt át gợi cảm lan khắp cơ thể.
Trong xe tỏa ra mùi hương nguyên thủy của nam và nữ.
Cơ thể Tố Diệp thật sự giống một con cá bị anh bày đủ tư thế để chiếm đoạt. Nơi bí mật như cái miệng nuốt gọn người đàn ông. Mái tóc rối bời theo từng nhịp tiết tấu.
Mỗi lần anh đều đưa cô lên tới đỉnh.
Cô gần như hét khản cổ, cảm thấy người đàn ông trên người đang điên cuồng thôn tính cả cơ thể và linh hồn mình. Cô nghẹn giọng, mơ hồ nói một câu, như đang cầu xin Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp run rẩy, ôm chặt lấy lưng anh. Nhiệt độ của da thịt và xúc cảm khiến cô cảm nhận được một sự an toàn trong trận tàn phá, hủy diệt này.
Cơ bắp sau lưng Niên Bách Ngạn gồ lên, mồ hôi ướt đẫm. Còn trên tấm lưng rộng lớn như cửa thành ấy là đôi tay trắng, mảnh mai của cô, đang vô thức cào cấu. Đó là sự kết hợp âm dương hoàn hảo, là bản năng nguyên thủy nhất giữa nam và nữ.
Niên Bách Ngạn như một kỵ sỹ còn cô như một mảnh đất màu mỡ bị anh chinh phục hoàn toàn. Anh nghiền nát cô thành trăm mảnh, ép thành một dòng nước thơm ngọt…
Cuối cùng bao lâu sau mới được Niên Bách Ngạn đưa về khách sạn cô không còn nhớ rõ nữa. Tố Diệp chỉ nhớ khi anh ôm cô say giấc, ở trong lòng anh, cô cảm thấy an toàn đến lạ.
Không có tiếng súng, cũng không có bất kỳ ai quấy nhiễu.
Đúng thế, anh đã mang tới cho cô một lần ân ái kinh hãi và chấn động.
Khi Tố Diệp tỉnh lại thì cô đã nằm trên chiếc giường lớn của khách sạn, cơ thể trần như nhộng, dán chặt lưng trên giường. Lớp chăn mỏng mềm mại khiến cô có cảm giác nằm trên mây.
Cô chưa tỉnh giấc ngay. Bên ngoài là ánh sáng màu lục lam mờ ảo, trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Cô tỉnh giấc khi Niên Bách Ngạn dậy đi vào phòng tắm. Khi cô có phản ứng thì anh đã trở về giường, ôm cô vào lòng ngủ như một thói quen, hơi thở nhẹ nhàng phả lên gương mặt cô.
Cảm giác này ấm áp và thoải mái xiết bao!
Cứ như vậy, Tố Diệp tỉnh hẳn, khẽ xoay người, rúc vào lòng anh. Rồi cô ngẩng đầu, ánh mắt men theo cằm anh đi lên. Anh đang nhắm mắt. Trong lòng không hiểu sao bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Cô ôm lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh.
Nếu giữa anh và cô không chen ngang nhiều người như vậy thì tốt biết mấy.
Nếu họ vốn chỉ là hai người qua đường, vô tình gặp nhau ở một thành phố xa lạ, rồi bất chợt nảy sinh tình cảm và yêu nhau thì tốt biết mấy.
Màn triền miên trong xe đã rút cạn sức lực của cô nhưng lại lấp đầy tình yêu cô dành cho anh. Khi hít trọn hơi thở của anh, tim cô lại nhói đau. Từ khi nào cô lại quan tâm anh có thuộc về mình không đến thế? Từ khi nào cô lại bắt đầu hoang mang, lo sợ sẽ mất đi anh?
Gương mặt cô áp sát lồng ngực anh, lắng nghe từng nhịp đập mạnh mẽ. Dù không muốn thừa nhận cũng không thể. Cô đã không còn cách nào đè nén tình yêu và sự say đắm dành cho anh nữa rồi.
Cô yêu anh sâu sắc, còn yêu hơn cả yêu nữa.
Cô gái trong lòng như một con mèo quấy rầy khiến trái tim Niên Bách Ngạn ngứa ngáy. Anh trước giờ vẫn ngủ không sâu giấc, khi phát hiện cô chui vào lòng mình anh bèn mở cánh tay ra để cô gối lên, còn tay kia thì ôm lấy eo cô.
Cô nhân cơ hội đó rúc vào cổ anh. Hơi thở dịu dàng xen lẫn với mùi gỗ mộc nhạt nhòa của anh.
“Niên Bách Ngạn…” Cô khẽ lên tiếng, vì biết anh đã tỉnh rồi.
“Ừm.” Anh đáp lại trên đỉnh đầu cô.
Tố Diệp khẽ thở dài, càng ôm anh chặt hơn. Một lúc lâu sau cô hỏi: “Anh đưa em tới Nam Phi còn có lý do gì khác không?”
Bàn tay anh đặt lên eo cô nhẹ nhàng vỗ về. Thanh âm của anh vẫn còn cảm giác khàn khàn, uể oải của người mới tỉnh ngủ: “Em nói chuyện với Lâm Yêu Yêu rồi?”
Cô chớp chớp mắt, gật đầu. Anh rất thông minh, còn cô cũng không muốn che giấu tâm sự và sự nghi hoặc trong lòng.
Niên Bách Ngạn ôm cô, giọng nói cũng vẫn chậm rãi từ tốn như mọi khi: “Đừng nghĩ nhiều! Anh chỉ muốn cố gắng hết sức có thể để em không phải chịu liên lụy. Em đã thuộc về anh thì anh phải có trách nhiệm với em.”
“Nhưng em không hiểu…”
“Không hiểu chuyện gì?”
Cô hơi ngước lên, khẽ chạm nhẹ vào những cọng râu lún phún trên cằm anh. Cô như đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt đầy suy tư: “Anh cũng đang đồng thời bảo vệ Diệp Ngọc, đúng không? Anh và chị ta đâu cần dùng tới hai chữ “ly hôn”?”
Niên Bách Ngạn cúi đầu, mở miệng cắn ngón tay cô một cái, thấy cô rụt tay lại, anh khẽ cười: “Có những lúc làm họ mất cả chì lẫn chài không phải là cách hay nhất. Hơn nữa, nhà họ Diệp có ơn với anh.”
“Nhưng như vậy thì quá hời cho Bạch Băng.” Scandal đối với ngôi sao mà nói đa phần chỉ càng khiến họ thêm nổi tiếng.
“Hình như em rất có thành kiến với cô ta thì phải.” Niên Bách Ngạn mỉm cười.
Tố Diệp nhăn mũi: “Từ cái ngày cô ta cứ dính sát vào người anh như con cá da trơn ấy.”
Anh bật cười, cúi xuống hôn lên trán cô: “Chẳng qua là đôi bên cùng có lợi thôi, đừng coi là thật.”
“Diệp Ngọc sẽ không ly hôn với anh đâu… à… ý em là, chị ta sẽ không để chúng ta được như ý đâu.” Tố Diệp thực sự lo lắng. Nhớ lại sự kiên quyết và điên rồ của Diệp Ngọc trong bệnh viện hôm đó, cô chẳng cảm thấy yên tâm chút nào.
Niên Bách Ngạn vỗ nhẹ vào lưng cô: “Để anh lo!”
Anh không hứa hẹn với cô quá nhiều, chỉ có ba chữ này thôi mà vững như bàn thạch.
Tố Diệp không hỏi thêm nữa. Lời nói của anh như một liều thuốc an thần, ít nhất khiến trái tim từ sau khi nhận được điện thoại của Lâm Yêu Yêu luôn bất an đó của cô cảm thấy được an ủi.
Cô co người lại, nép vào lòng anh. Cho dù tương lai thật sự sẽ rất khó vượt qua, chỉ cần vẫn được nằm trong trong vòng tay này cô cũng mãn nguyện rồi.
Niên Bách Ngạn tưởng cô lạnh, bèn thu chặt cánh tay, cơ thể hai người lại một lần nữa tự nhiên xích lại. Sáng sớm là thời điểm dục vọng của người đàn ông dâng cao. Anh cũng không ngoại lệ. Anh không sao xua đi được cảnh tượng trong xe đêm qua khỏi đầu. Tiếng thở yêu kiều và sự nghênh hợp của cô như một ngọn lửa một lần nữa châm lên sự nhiệt tình của anh.
Anh cúi đầu, nụ hôn từ từ lướt xuống.
Lúc này, Tố Diệp lại yếu ớt hỏi một câu: “Niên Bách Ngạn! Anh đối với em chỉ có trách nhiệm thôi sao?”
Nụ hôn trên bờ vai khựng lại trong giây lát. Anh nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô, dịu dàng nói: “Diệp Diệp! Tình cảm của anh với em thế nào em còn không rõ sao?”
Mí mắt cô khẽ run rẩy.
“Anh thật lòng với em.” Niên Bách Ngạn cúi xuống, sống mũi cao thẳng cọ lên mũi cô.
Tố Diệp cười, nụ cười rất ngọt ngào. Cô biết, anh từng nói anh sẽ không đùa giỡn với tình cảm.
Cô phát hiện ra anh lại có cảm hứng. Bị những cọng râu mới mọc của anh làm cho buồn buồn, cô cười hì hì, né tránh nụ hôn của anh, đưa ra một loạt lý luận: “Một chuyên gia tình dục học người Mỹ đã đưa ra công thức hợp lý cho số lần hoan ái rồi. Lấy số đầu tiên của tuổi nhân với 9. Số đầu trong tuổi anh là 3, nhân với 9 là 27, thế nên tốt nhất là trong vòng 20 ngày anh chỉ nên làm 7 lần thôi.”
Niên Bách Ngạn bất chấp cái lý luận chuyên gia gì đó của cô, vùi đầu vào ngực cô, mơ hồ đáp: “Vậy thì anh dự chi cho sau này.”
Ánh nắng mai buổi bình minh xé rách đường chân trời mênh mông, nhiệt độ trong phòng tăng lên nhanh chóng.
Khi Niên Bách Ngạn một lần nữa khiến cô được thỏa mãn, cô vô thức ôm chặt lấy anh. Niềm sung sướng mãnh liệt dâng lên khiến nước mắt chợt trào ra. Cô thút thít: “Bách Ngạn! Em yêu anh mất rồi… Phải làm sao… Phải làm sao đây?”
Niềm hạnh phúc như nổ tung trong lòng Niên Bách Ngạn, tựa một màn pháo hoa rực rỡ sắc màu. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, rồi khẽ thì thầm bên tai cô bằng giọng khản đặc: “Em phải đi theo anh, cả đời này đều phải đi theo anh, biết không?”
Tố Diệp bị bỏng rát bởi nhiệt độ của anh, một lần nữa cô ngẩng đầu đón lấy nụ hôn nồng nàn của anh…
Bắc Kinh, màn đêm đẹp lộng lẫy.
Nhưng nhà họ Diệp lại bị bao trùm trong bầu không khí bất an.
Nguyễn Tuyết Mạn đang đi đi lại lại trong phòng sách, không ngừng gọi điện thoại, nhưng vẫn không gọi được. Cuối cùng bà ta thực sự sốt ruột, vội đi tới trước mặt Diệp Hạc Phong, nói: “Ông từ sáng tới tối chỉ xem báo, theo dõi giá cả thị trường. Khi nào thì ông biết lo lắng một chút tới con gái mình? Tiểu Ngọc đi tới giờ này vẫn chưa về, gọi điện cũng không bắt máy, phải làm sao đây?”
Diệp Hạc Phong ngồi trên sofa, sau khi nghe xong bèn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tuyết Mạn, thở dài rồi đặt tờ báo trên tay xuống. Ông bỏ cặp kính lão ra, day day thái dương: “Tiểu Ngọc cũng đâu còn bé bỏng gì nữa. Bà phải cho con không gian tự do, cứ quản nó chặt như thế làm gì?”
“Thời thế đã khác trước rồi, tình hình bây giờ như thế nào? Cái thằng Niên Bách Ngạn đó nói trở mặt là trở mặt, đã đề nghị ly hôn với Tiểu Ngọc nhà chúng ta. Lỡ như con nó nghĩ quẩn thì phải làm sao?” Nguyễn Tuyết Mạn lo lắng.
Diệp Hạc Phong lắc đầu: “Có gì mà nó phải nghĩ quẩn? Bách Ngạn đề nghị ly hôn đã giữ cho nó quá đủ thể diện rồi. Bây giờ người bị đám nhà báo vây quanh là Bách Ngạn chứ không phải Tiểu Ngọc.”
“Ông nói thì nghe hay lắm, cuối cùng vẫn là con gái chúng ta chịu thiệt!” Nguyễn Tuyết Mạn vẫn không chịu thôi: “Chiêu này của Niên Bách Ngạn đúng là thâm độc. Ngoại tình ư? Tôi thấy đúng là nó ra ngoài “ăn”, nhưng đối tượng không phải Bạch Băng mà là Tố Diệp!”
“Đủ rồi! Đừng có vô duyên vô cớ lôi con bé vào. Bây giờ chúng ta đang nói chuyện Bách Ngạn và Tiểu Ngọc ly hôn.”
“Sao? Tôi nhắc tới Tố Diệp là ông khó chịu sao? Đứa mù cũng nhìn ra lúc đầu Tố Diệp cố tình quyến rũ Bách Ngạn. Tại sao lần này Bách Ngạn lại quyết tâm ly hôn? Chẳng phải là do đứa con gái đó của ông xúi giục sao? Người ngoài mù mờ nhưng chẳng lẽ tôi lại không rõ?” Hai mắt Nguyễn Tuyết Mạn rực lên như hai ngọn lửa: “Đừng tưởng tôi không biết ông nghĩ gì. Ông vẫn còn yêu người đàn bà đó, thế nên con gái của cô ta dù có làm chuyện gì ông vẫn muốn lấp liếm phải không? Tiểu Ngọc không phải con gái ông sao? Diệp Hạc Phong! Ông làm người công bằng một chút có được không?”
“Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt, tôi còn biết làm sao?” Diệp Hạc Phong cao giọng, ánh mắt nghiêm nghị: “Tôi đã nói với bà từ lâu rồi, con cháu có phúc của con cháu. Ban đầu chính bà một lòng muốn vun vào cho hôn sự này. Bà vốn không hiểu đạo lý “dưa cố bẻ thì không ngọt”. Tình cảm có thể miễn cưỡng được sao? Trước đây Tiểu Ngọc không hiểu. Tôi nghĩ trải qua chuyện lần này nó sẽ hiểu ra thôi. Con người ta phải vấp ngã một lần thì mới khôn lớn lên được. Nó cũng trưởng thành rồi, lẽ nào bà còn muốn nó ôm lấy một cuộc hôn nhân không hạnh phúc mà sống cả đời sao?”
Nguyễn Tuyết Mạn cười khẩy: “Coi như tôi hiểu ý ông rồi. Vòng vèo như vậy chẳng qua ông đang nói chính mình thôi. Chẳng phải ông trách tôi khi trước đuổi Tố Thu đi sao? Diệp Hạc Phong! Ông xem lại lương tâm của mình đi. Bao năm nay ở nhà họ Diệp tôi chăm sóc ông hết lòng, còn ông thì sao? Ông đối xử với tôi thế nào? Ông thà ra ngoài tìm phụ nữ cũng không chịu chạm vào tôi! Ông đang trừng phạt tôi, hành hạ tôi, chẳng phải sao? Tôi cho ông biết. Cho dù ông có yêu cô ta đến thế nào thì cô ta cũng chết rồi! Người đứng trước mặt ông đây mới còn sống!”
Diệp Hạc Phong nhìn bà ta, ánh mắt đục ngầu ngập tràn đau đớn: “Tôi thấy bà sống đến từng tuổi này coi như phí phạm cuộc đời rồi. Đúng vậy, cả đời này tôi chỉ yêu một mình Tố Thu thôi. Tôi cũng chỉ thừa nhận một mình bà ấy là vợ tôi thôi!”
“Ông…”
“Nhưng Tiểu Ngọc là cốt nhục của tôi. Bao năm nay tôi không thiên vị cũng coi như nể mặt bà rồi.” Diệp Hạc Phong lạnh lùng ngắt lời bà ta: “Bách Ngạn đề nghị ly hôn, tôi không có bất cứ ý kiến gì, vì đây là một sự giải thoát cho Tiểu Ngọc. Cho dù sau này Bách Ngạn thật sự ở cùng với Tiểu Diệp, tôi cũng không phản đối, vì tôi tin tưởng con người của Bách Ngạn. Chỉ cần nó yêu Tiểu Diệp là nó sẽ đối xử tốt với con bé. Tiểu Diệp cũng là đứa con gái mà tôi yêu quý, tôi mong nó cũng được hạnh phúc. Nếu muốn cả hai đứa con gái đều hạnh phúc thì ly hôn là cách giải quyết tốt nhất.”
Nguyễn Tuyết Mạn tức run người, chỉ vào ông: “Ông giỏi lắm, Diệp Hạc Phong! Hôm nay rốt cuộc ông cũng chịu nói thật ra rồi. Ông ra cái vẻ đường hoàng, đừng tưởng tôi không biết mấy suy nghĩ quỷ quyệt của ông. Ông làm gì tốt cho Tiểu Ngọc chứ? Nếu ông xử lý mọi chuyện công bằng thì đừng có tăng thêm cổ phần cho Tố Diệp? Ông tưởng tôi không biết ông muốn Tố Diệp vào công ty vốn dĩ là muốn nó chen chân vào hội đồng quản trị sao? Sao tôi không thấy ông lo cho tương lai của Tiểu Ngọc vậy? Con đàn bà ti tiện đó có cái gì tốt đẹp? Cô ta chết rồi thì thôi đi, còn để lại một đứa tiểu yêu đến quấy nhiễu hôn nhân của Tiểu Ngọc, làm cả nhà họ Diệp này trên dưới đều không được yên ổn.”
Diệp Hạc Phong nghe xong nổi cơn thịnh nộ, đập bàn đứng dậy: “Nguyễn Tuyết Mạn! Bà nghe cho rõ đây. Sản nghiệp của nhà họ Diệp là do Diệp Hạc Phong này từng bước một gây dựng nên, tôi muốn chia thế nào là quyền của tôi! Tôi không những sẽ giữ lại cổ phần cho Tiểu Diệp, mà còn thay đổi di chúc. Căn nhà này sẽ ghi rõ có một phần của nó!”
“Ông! Ông…”
“Có thời gian thì bà hãy làm công tác tư tưởng cho Tiểu Ngọc đi. Tôi và bà đã khổ vì hôn nhân rồi, lẽ nào còn muốn con gái đau khổ sao?” Sau khi hét lên với bà ta, Diệp Hạc Phong đi ra khỏi phòng sách, rời khỏi nhà.
Nguyễn Tuyết Mạn lảo đảo ngã xuống sofa, khóc rưng rức. Một lúc sau, có người gõ cửa đi vào, là Diệp Hạc Thành. Thấy vậy, ông ta vội bước tới: “Chị dâu! Chị sao vậy? Em vừa về nhà đã nhìn thấy anh cả đùng đùng bỏ đi.”
“Hạc Thành à… Số chị khổ quá!” Nguyễn Tuyết Mạn ôm lấy Diệp Hạc Thành, nước mắt như mưa.
Diệp Hạc Thành nhíu mày, thở dài.
Ngoài cửa phòng sách, có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng bên trong phòng. Đôi mắt ấy u ám đến rợn người…