Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 3 - Chương 107: Có phải người mình không?



Câu nói này giống như một lời tố cáo mang theo cả “máu và nước mắt”, trong lúc nói biểu cảm của cô còn có chút đau khổ tức tưởi, Niên Bách Ngạn phải bật cười vì điệu bộ ấy, cũng không nói gì thêm.

Thiết kế “Trăm hoa đua nở” tổng cộng có ba mẫu trang sức, lần lượt là vòng đeo tay, khuyên tai, cuối cùng chính là chiếc nhẫn kim cương chủ đạo. Và viên kim cương màu lục hiếm có đạt tới 25 ca-ra ấy được khảm nạm ngay trên chiếc nhẫn, trở thành tâm điểm khiến mọi người chú ý.

Các loại đá quý đẳng cấp khác nhau tạo thành những món trang sức khác nhau, trở thành một bộ sưu tập, đây mới là nguồn gốc cái tên “Trăm hoa đua nở”. Cũng tức là vòng tay, khuyên tai và nhẫn trong bộ sưu tập này lần lượt được sử dụng ba loại đá quý hoặc ba kim cương chế tạo thành. Chúng nổi tiếng vì thiết kế và phong cách, đồng thời cũng chính nhờ những đá quý hiếm có được khảm nạm bên trên mà giá trị sưu tập càng trở nên quý giá.

Vì sự độc nhất vô nhị của “Trăm hoa đua nở”, thế nên tập đoàn Tinh Thạch đã dùng cách chia tách bộ sưu tập ra để đấu giá, không thể đấu giá cả bộ, đây cũng là cách ngăn chặn khả năng “Trăm hoa đua nở” bị một người lũng đoạn. Hậu quả của việc bị một người độc quyền chính là sau này showroom D muốn thu mua lại sẽ rất phiền phức.

Đối với đá quý hoặc kim cương, trình độ của Tố Diệp chỉ dừng lại ở mức “mẫu giáo”. Cô chỉ biết dùng mắt để phân tích cái nào đẹp cái nào không. Nhưng rõ ràng Niên Bách Ngạn muốn dạy cô cho biết cái nào là tốt cái nào là không tốt. Thế nên khi nhân viên đẩy đôi khuyên tai trong bộ sưu tập ra, anh bắt cô chú ý vào viên đá đính trên chiếc khuyên tai.

Ba mẫu thiết kế của “Trăm hoa đua nở” lần lượt được tạo thành bởi kim cương màu lục, hồng bảo, đá ruby máu bồ câu, và đá sapphire kashmir. Ba loại đá này xếp ba vị trí hàng đầu trong giới đá quý. Trong đó viên đá khảm trên khuyên tai chính là ruby. Sau khi trên màn hình lớn hiện lên kiểu dáng của viên đá ruby, Tố Diệp bất giác trầm trồ: “Đúng là giống hệt máu bồ câu, đẹp đến lóa cả mắt.”

“Đây là đá ruby máu bồ câu có nguồn gốc từ Myanmar. Đá ruby máu bồ câu đích thực nếu nhìn kỹ sẽ có vài tia sáng màu lam trong viên đá thuần màu đỏ. Sản lượng của loại đá này cực ít. Vẻ rực rỡ sau khi cắt mài có thể sánh ngang với kim cương cao cấp. Số lượng được lưu thông trên thị trường lại càng hiếm hơn, thế nên giá trị rất lớn.” Niên Bách Ngạn thấp giọng, giới thiệu với cô từng thứ một: “Đương nhiên, viên đá được khảm trên “Trăm hoa đua nở” giá trị còn cao hơn nữa, vì chúng đã được luân chuyển khắp mấy phòng triển lãm ở nước ngoài, hình dáng độc nhất vô nhị. Có một lần đã bị phía Anh quốc chiếm giữ hơn nửa thế kỷ, thế nên giá trị của nó so với giá gốc của viên đá ruby máu bồ câu đắt đỏ trên thị trường lại càng cao hơn nữa.”

Tố Diệp biết thêm kiến thức, gật đầu liên hồi, không thể không thừa nhận đôi khuyên tai này thật sự rất đẹp.

Đôi khuyên tai bằng đá ruby máu bồ câu có giá khởi điểm là 1 triệu đô la Mỹ, mỗi lần nâng giá là 500 ngàn đô la Mỹ. Chẳng mấy chốc đã có người ra giá khởi điểm, liền sau đó lại có người bám đuổi rất sát. Cuối cùng khi đôi khuyên tai được đấu giá 2 triệu 500 ngàn đô la Mỹ, Tố Diệp cứ tưởng rằng đã bán thành công, không ngờ người ra giá đầu tiên thẳng thừng nâng lên 3 triệu đô la Mỹ, cuối cùng đã đấu giá thành công viên đá ruby này.

Tố Diệp kinh ngạc, vô thức tìm kiếm người vừa ra giá. Là một phụ nữ, mặc bộ quần áo công sở chững chạc. Tuy chỉ nhìn được một nửa gương mặt nhưng không khó nhận ra sự thông minh tháo vát. Cô xích lại gần Niên Bách Ngạn, nhỏ giọng hỏi: “Người phụ nữ đó là ai thế? Giàu có vậy!”

“Người giàu có không phải cô ấy, mà là ông chủ của cô ấy.” Niên Bách Ngạn thích sự gần gũi thế này từ cô, ngữ điệu cũng dịu dàng đi nhiều: “Người thật sự ra giá là Lục Bắc Thần, cô ấy chẳng qua chỉ là trợ lý mà thôi.”

Tố Diệp kinh ngạc. Cô từng nghe nói tới danh tiếng của Lục Bắc Thần, không ngờ anh ta cũng có hứng thú tham gia.

Đang mải suy nghĩ thì chiếc vòng đeo tay được khảm viên đá sapphire kashmir đã được đẩy ra sân khấu. Trên màn hình, viên đá màu lam trên chiếc vòng mềm mại như đại dương bao la, màu sắc sâu thẳm tới mức khiến tâm hồn con người lạc mất phương hướng.

“Đây là…”

“Đây là viên đá quý thật sự được khai thác từ vùng Kashmir. Vì nơi này nguồn tài nguyên khan hiếm, thế nên chỉ khai thác được 20 năm là dừng lại, có thể thấy được đá sapphire lưu thông trên thị trường đã hiếm lại càng thêm hiếm. Còn viên đá quý này được mệnh danh là “hoa xa cúc”, là cực phẩm trong giới đá sapphire. Nhìn nghiêng sẽ thấy một màu xanh mơ hồ pha ánh tím, giống như màu của bông hoa xa cúc dưới ngòi bút của nhà văn Andersen, ảo ảnh mà thuần khiết.” Niên Bách Ngạn khẽ nói.

“Những đá quý hiếm có thế này sao anh giành được vậy? Không thể cái nào cũng bỏ hàng đống tiền ra mua được?” Tố Diệp không hiểu.

Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Đây là những viên đá bố tôi đã giành được sau khi qua tay rất nhiều người lúc khai thác ở nước ngoài. Trước đây nó luôn được một nhà sưu tập nước ngoài cất giữ, khi bố tôi giành được nó vẫn còn nguyên sơ. Tới bây giờ đã được chạm khắc trở thành một sản phẩm tinh xảo hiếm có.”

“Thời đại này thật đúng là người giàu chỉ càng giàu thêm.” Tố Diệp mím môi.

Niên Bách Ngạn vừa định nói gì đó, phía dưới liền có người ra giá. Tố Diệp quay đầu lại nhìn hóa ra là Giang Mặc Viễn. Anh ta ra giá 1 triệu 800 ngàn, đương nhiên sẽ có người nâng giá lên theo. Nhưng trông anh ta có vẻ nắm chắc phần thắng sẽ giành được chiếc vòng tay này, cuối cùng đã đấu giá nó thành công với giá 3 triệu 800 ngàn.

Tố Diệp hết sức ngạc nhiên. Đá quý chẳng qua do con người định nghĩa giá trị của nó. Nếu có người theo đuổi thì chỉ là một viên đá nhỏ xíu cũng vô cùng đắt giá, giá trị không ngừng tăng cao. Khi không ai để ý tới, cho dù vứt bên vệ đường cũng chẳng ai hỏi han.

“Sao anh ấy lại đấu giá vòng tay?”

Niên Bách Ngạn điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Trong mắt người Ba Tư, đất đai được chống đỡ bởi một viên đá sapphire khổng lồ, và nó đã phản chiếu sắc xanh của mình lên bầu trời. Thế nên từ trước tới nay đá quý màu xanh xa cúc được cho là viên đá vận mệnh, sẽ mang lại cho người đeo nó sức khỏe, bình an cùng với sức mạnh yêu và được yêu.” Anh nhìn lên sân khấu như có suy nghĩ gì: “Cậu ấy mua cho vợ mình. Vợ cậu ấy sức khỏe không tốt cho lắm, đây cũng chỉ là niềm hy vọng cậu ấy dành cho cô ấy. Ngoài ra, nghe nói món trang sức vợ cậu ấy thích nhất chính là vòng đeo tay, vì thế cậu ấy đã sưu tập không ít vòng đeo tay hiếm có trên khắp thế giới.”

Tố Diệp bất giác thốt lên: “Vợ anh ấy hạnh phúc thật.”

Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt toát lên sự dịu dàng.

“Em bỗng nhớ ra một chuyện.” Cô đột ngột lên tiếng: “Anh và Giang Mặc Viễn quen biết nhau, vậy Lục Bắc Thần có vẻ cũng có qua lại với hai người?”

“Đương nhiên!”

Tố Diệp nhướn mày: “Vậy em có thể nghĩ như thế này không, tất cả các mẫu thiết kế của bộ “Trăm hoa đua nở” đều sẽ rơi vào tay chính các anh? Đấu giá chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.”

“Tôi nên khen em thông minh hay nên cảm thán sức tưởng tượng phong phú của em đây?” Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại.

“Là thông minh hay là tưởng tượng cứ xem viên kim cương màu lục đó rơi vào tay ai là biết thôi.” Tố Diệp cười quỷ quyệt.

Màu sắc của viên kim cương lục là kết quả khi đá quý gặp tia bức xạ, cực kỳ hiếm thấy, chỉ xuất hiện ở Golconda, Ấn Độ và Tân Cương. Kim cương màu lục tự nhiên phải hàng ngàn vạn năm mới có thể hình thành. Đại đa số kim cương màu lục chỉ xuất hiện trong hỗn hợp của uranium hoặc trong hạt alpha của mạch nước ngầm. Hạt alpha khiến kim cương có màu lục, nhưng nếu như kim cương đồng thời gặp tia bê-ta và gamma thì sắc xanh lục của viên kim cương đó sẽ đậm hơn.

Thế nên mới nói, chỉ có một bộ phận nhỏ kim cương sẽ có màu xanh lục thuần túy. Mà bộ phận nhỏ này lại trở thành bảo vật mà các nhân vật nổi tiếng, thương nhân, các nhà sưu tập, các nhà giám định của rất nhiều nước trên thế giới muốn có được.

Đúng như giá khởi điểm đã đưa ra ban đầu, bắt đầu từ 1 triệu, bên người lại có người nâng giá, là một ông già người nước ngoài râu bạc phơ, vô cùng phong độ, trông không hề đơn giản. Tố Diệp chạm nhẹ vào Niên Bách Ngạn, tỏ ý bảo anh quay sang nhìn.

Niên Bách Ngạn đưa mắt nhìn qua: “Là người phụ trách kho báu màu xanh lục Delek Stein*, đã từng nổi tiếng khi mua một viên kim cương màu lục hình quả lê nặng 41 ca-ra, hiện giờ là người sở hữu số kim cương màu lục lớn nhất thế giới.”

*Là viên đá màu xanh lục được phát hiện vào thế kỷ 17 ở Golconda, Ấn Độ, thuộc kiểu IIa hiếm có trên thế giới, ban đầu thuộc về nữ hoàng Anh Auguste I, giờ đang được lưu trữ tại phòng trưng bày hoàng gia Anh.

“Xem ra có người muốn chặn con đường phát tài của anh rồi.” Tố Diệp cười khẩy. Viên đá này đã bị dòm ngó, có thể nhìn ra đối phương có mục đích mới tới đây.

“Em nghĩ nhiều rồi.” Anh đáp.

Tố Diệp không nhận xét gì thêm.

Chẳng mấy chốc viên kim cương này đã trở thành mục tiêu theo đuổi của rất nhiều người.

Ông già râu bạc nâng giá lên 13 triệu.

Trong phút chốc, phía dưới mọi người xì xào.

Tố Diệp quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn, dùng bả vai huých vào người anh: “Này, bảo bối của anh sắp dâng cho người khác rồi kìa.”

Niên Bách Ngạn nhìn vào mắt cô, hờ hững nói một câu: “Bảo bối của tôi chưa bao giờ là mấy viên đá quý này.”

Câu nói này khiến Tố Diệp có phần kinh ngạc. Cô đang định hỏi thì bỗng nghe thấy có người nói: “Tôi ra giá 15 triệu.”

Một số tiền lớn cùng ngữ khí đó khiến tất cả mọi người kinh ngạc, ai nấy đều muốn tìm nguồn gốc của tiếng nói kia. Tố Diệp cũng nhìn về phía người vừa lên tiếng, đôi mắt bất chợt trợn tròn. Đó là Kỷ Đông Nham, dáng vẻ ung dung thong thả điển hình. Anh ta ăn mặc rất thoải mái, vẫn là chiếc quần bò mài đã cũ, chân đi đôi giày vải, áo sơ mi màu xám trắng không cài cúc cổ, hai tay đút vào túi quần, vừa nhai kẹo cao su vừa ra giá.

Cả người anh ta trông rất sáng sủa khoan khoái, nhất là nụ cười tà mị thi thoảng lại lướt qua đôi mày, hấp dẫn không ít ánh nhìn. Nhưng rất rõ ràng, sự tùy tiện của anh ta hoàn toàn không phù hợp chút nào với bầu không khí nghiêm túc cao quý tại đây.

Có bảo vệ định bước tới chặn lại nhưng lại bị Niên Bách Ngạn giơ tay ngăn lại. Thần sắc của anh không mấy kinh ngạc, tựa như đã sớm đoán được Kỷ Đông Nham cuối cùng sẽ tới kịp.

Cả hội trường xì xào bàn tán. Sau khi Kỷ Đông Nham tới Trung Quốc bèn lần lượt xuất hiện trên các tờ báo, người trong ngành không ai không biết mặt cậu ta, thậm chí có người còn bắt đầu nghi ngờ, sao kẻ thù lại tới đây?

Đến phá rối hay đến ủng hộ?

Tố Diệp cũng cảm thấy kỳ lạ. Theo suy đoán của cô, khuyên tai và vòng tay đều được những người thân quen hoặc có qua lại với Niên Bách Ngạn đấu giá thành công, vậy thì chiếc nhẫn xanh lam này cũng sẽ có số phận như vậy. Nhưng giờ Kỷ Đông Nham lại chen ngang, rõ ràng đã đi lệch suy đoán lôgíc của cô. Còn Niên Bách Ngạn, tư thế vẫn trầm ổn không hề run sợ. Anh đã biết trước anh ta sẽ tới hay chỉ là “dĩ bất biến ứng vạn biến”?

Cuộc đấu giá vì sự xuất hiện của Kỷ Đông Nham mà như có xáo động.

Cho tới khi người điều khiển chương trình nhắc mọi người yên lặng, anh ta khẽ hắng giọng: “Anh đây ra giá 15 triệu, có ai trả giá cao hơn hay không?”

Phía dưới im lặng.

Đến cả ông lão râu bạc kia cũng đang do dự.

Tố Diệp hoảng hốt nhìn Kỷ Đông Nham, anh ta trúng gió rồi sao?

Kỷ Đông Nham lại không hề nhìn qua bên này, đi tới một chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống, điệu bộ thiếu nghiêm túc. Cả người anh ta uể oải tựa ra sau ghế, ngồi kiểu bắt chéo chân lỗi mốt.

“15 triệu lần thứ nhất.” Người điều khiển chương trình trên bục bắt đầu đếm ngược.

Tần suất nhai kẹo của Kỷ Đông Nham mỗi lúc một nhanh.

“15 triệu lần thứ hai.”

Niên Bách Ngạn ngồi bên cạnh Tố Diệp nãy giờ vẫn cong môi quan sát.

“15 triệu lần thứ…”

“18 triệu!” Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp cắt đứt câu đếm ngược cuối cùng của người điều khiển chương trình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.