Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 3 - Chương 95: Yêu cầu vô lý của người đàn ông (III)



Cô đã cố tình che giấu.

Sao Niên Bách Ngạn lại không nhìn ra. Nhưng tính cô kiêu ngạo, như những gì cô nói, cô sớm đã quen với việc làm người thăm dò, cảm giác bị người khác soi mói nhất định cô rất ghét.

Cô có thể không quan tâm, cũng có thể giả vờ không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều, sau khi anh nhìn thấy sự ngỡ ngàng và lúng túng trong ánh mắt cô, anh đã không thể thản nhiên như không nữa. Anh luôn có một cảm giác kích động, muốn được tận tay xé cái vỏ ngoài vốn chẳng thông minh nhưng lại tỏ ra kiên cường đó ra, để chạm tay vào sưởi ấm trái tim cô.

Hoặc có lẽ, là hai trái tim lạnh giá cùng sưởi ấm cho nhau.

Trầm ngâm một lúc lâu, Niên Bách Ngạn mới buông tay, nói: “Hồi phục bản tính nhanh vậy, xem ra không sao rồi.” Cô cố gắng giữ gìn lòng tự trọng bé nhỏ đó của mình thì anh cũng không nhẫn tâm xé rách nó ra nữa.

Tố Diệp dường như thật sự đang dần dần lấy lại bình tĩnh. Cô chỉnh trang lại cổ áo vì màn vật lộn vừa rồi mà có phần lộn xộn, liếc mắt nhìn anh: “Tiền… là thứ đáng yêu nhất trên đời này. Thế nên nếu có thể nhét đầy tiền vào ví tôi tuyệt đối sẽ không giương mắt nhìn nó bay mất đâu. Anh vốn là một tên gian thương, lại đúng vào lúc này phi tới đây, đương nhiên tôi phải lo lắng rồi.”

Niên Bách Ngạn nghe thấy mấy lời tà đạo của cô, nét mặt có phần khó xử: “Em làm tốt chức trách của mình sao tôi lại vô duyên vô cớ trừ tiền của em chứ.”

Tố Diệp vừa nghe đã căng thẳng: “Anh…”

“Tôi đã nghe nói về việc của sư phụ Bana rồi.” Anh nói ngắn gọn rõ ràng.

Nghe xong câu này, Tố Diệp mới thấy yên tâm, giơ tay vỗ về trái tim nhỏ bé vẫn còn hơi hoảng sợ của mình, nhìn anh cười xòa: “Hiếm khi ông chủ Niên lại sáng suốt như vậy, không vì việc tôi tự động bỏ đi mà ngược đãi một nhân viên cần cù chăm chỉ như tôi đây. Nhưng lại phải hỏi lại, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?”

Niên Bách Ngạn mỉm cười nhưng không trả lời câu hỏi của cô. Anh khởi động xe, lái xe hướng về phía đường chính. Tố Diệp thấy anh im lặng lại càng chần chừ. Cô vô thức nhớ tới cuộc điện thoại ban nãy của anh, bất giác tỉnh ngộ: “Anh… đón tôi tới nhà họ Diệp?”

“Không phải đón em tới, mà là đón em về.” Anh sửa lại.

Tố Diệp quay đầu nhìn gương mặt hơi nghiêng của anh. Ánh sáng ngoài cửa sổ di chuyển giữa sống mũi cao thẳng cùng chân mày tuấn tú của anh. Khóe môi không có nếp nhăn khi cười cùng đường cong hình thành dưới cằm trông cương nghị, mà xa cách, càng nhìn càng thấy góc cạnh sắc nét. Cô nhướn mày, bất giác hỏi một câu: “Anh… có từng phẫu thuật thẩm mỹ không?”

Vì chần chừ mà giọng nói của cô trở nên nhẹ nhàng, còn Niên Bách Ngạn đang tập trung vào đường đi, nhất thời không nghe rõ cô nói gì. Nhân lúc gặp đèn đỏ anh giảm tốc, quay đầu sang nhướn mày hỏi cô: “Hử?”

“À, tôi…” So với sự nghi hoặc của anh, cô càng kỳ lạ sao mình lại hỏi một câu quái đản như vậy. Cô khẽ hắng giọng rồi đổi sang đề tài khác mà không để lộ dấu vết: “Chẳng qua tôi chỉ nhận lời tới ăn một bữa cơm thôi mà, chẳng nói lên được điều gì. Đã hứa rồi thì tôi sẽ đi, còn sợ tôi bỏ chạy sao?”

“Không phải sợ em chạy trốn.” Niên Bách Ngạn gõ nhẹ mấy cái vào vô-lăng, cả người trông có vẻ uể oải đi nhiều: “Em yêu tiền như vậy, chỉ lo ai cho em tiền em sẽ chạy theo người đó.”

“Đường đường là một tổng giám đốc, chửi người ta mà không dùng từ bậy bạ.”

“Nói sự thật mà thôi.” Niên Bách Ngạn nói rồi cầm một quyển sách ở bên đặt lên chân cô: “Đây là mục đích thứ hai.”

Tố Diệp cầm lên xem, đó là một cuốn sách về những kiến thức cơ bản liên quan tới đá quý, bản ngoại ngữ, còn nguyên đóng gói nhập khẩu. Cô không thể tưởng tượng được, giơ quyển sách lên: “Là anh tuổi cao rồi đãng trí hay là có nhiều em vợ quá lẫn lộn rồi? Cho dù anh có muốn tôi giỏi hơn nữa về chuyên ngành của mình thì cũng phải “kê đơn đúng bệnh” chứ? Quyển sách này đáng nhẽ phải đưa cho Diệp Lan mới phải?”

“Đưa cho em đấy.” Đèn xanh bật sáng, Niên Bách Ngạn cho xe chạy tiếp.

“Tôi học chuyên ngành tâm lý.” Cô cảm thấy cần phải nhắc nhở anh lại một lần nữa.

“Có thể coi nó là chuyên ngành thứ hai của em.” Niên Bách Ngạn dứt khoát đáp lại: “Mỗi một công ty đều có điểm đặc biệt và phong cách của riêng mình. Với tư cách là một cố vấn tâm lý cho doanh nghiệp, ít nhất em phải tìm hiểu công việc mà doanh nghiệp đang phục vụ và đặc trưng của ngành đó trước đã, những nội dung cơ bản nhất trong kinh doanh.”

Tố Diệp nhìn anh vẻ nực cười: “Vậy chi bằng anh cho tôi xem hết toàn bộ hạng mục chủ quản và các tài liệu hoạt động nội bộ của tập đoàn Tinh Thạch đi.”

“Điều đó là tất nhiên, từ từ từng bước một. Muốn hiểu rõ Tinh Thạch, em phải hiểu thế nào là đá quý trước đã.” Niên Bách Ngạn từ tốn, ngữ khí vẫn điềm đạm như nước.

“Tôi sẽ không xem mấy thứ này đâu.” Tố Diệp nhíu mày, vứt thẳng quyển sách ra ghế sau.

“Vậy thì tôi không thể không nghi ngờ thái độ làm việc của em.” Khóe môi anh khẽ cong lên, nhưng lời nói thì vẫn nhẹ như gió thoảng bên tai.

Tố Diệp ghét nhất là anh cứ không dưng lôi thái độ làm việc của cô ra nói, cô khẽ hừ một tiếng: “Tổng giám đốc Niên! Mục đích thứ hai của anh sao nghe giống như đang ra lệnh vậy?”

“Ừm, tôi thích em dùng hai từ “mệnh lệnh” để hình dung.” Anh hiếm khi đùa được một câu.

Tố Diệp nắm chặt tay. Sự điềm tĩnh thận trọng của anh giống như một nhúm vải bông, cô đấm một nhát nhưng cũng chẳng có một sự hồi đáp đủ mạnh, chỉ càng khiến cô bị nội thương.

“Anh suy nghĩ cường đạo, yêu cầu vô lý!”

Niên Bách Ngạn chầm chậm xoay vô-lăng, lúc rẽ chiếc xe vẫn đi rất vững chãi, giống hệt như giọng nói của anh: “Mỗi một nhân viên vào làm việc trong Tinh Thạch, cho dù chỉ làm công việc quét dọn cũng phải có những kiến thức cơ bản nhất về kim cương và các loại đá quý. Em là người nhà họ Diệp, lại là cố vấn tâm lý tôi tuyển vào công ty. Đối với em, tôi sẽ chỉ nghiêm khắc hơn những người khác mà thôi.”

Nếu không phải vì hôm đó cô vô tình xông vào cửa hàng đại lý của Tinh Thạch, có lẽ anh không thể phát hiện ra độ nhạy cảm của cô đối với đá quý. Từ những nhận xét của cô đối với các loại trang sức, không khó để nhận ra, khiếu thẩm mỹ bẩm sinh của cô không khác người nhà họ Diệp. Khiếu thẩm mỹ này không phải từ sở thích trời sinh của phụ nữ đối với đá quý, mà là những bình phẩm chi tiết dưới góc độ chuyên nghiệp.

Có lẽ cô không hề nhận ra điểm này. Cho dù có ghét bỏ thế nào, trong người cô vẫn chảy dòng máu của nhà họ Diệp.

“Nếu tôi không xem thì sao?” Tố Diệp không biết những gì anh suy nghĩ, chỉ cho rằng hành vi làm khó người khác này chẳng khác gì bọn cướp bóc thổ phỉ.

“Tiền thưởng mà tập đoàn Tinh Thạch dành cho nhân viên trước nay rất hậu hĩnh, đừng nói tới chức cố vấn.” Niên Bách Ngạn luôn thuyết phục trước, dùng sức mạnh sau: “Tiền thưởng thì phải nỗ lực mới giành được, sau hai tuần nữa sẽ có bài kiểm tra kiến thức chuyên ngành. Nếu qua, thì em có thể được cầm một khoản tiền không hề nhỏ. Còn nếu không qua, em sẽ phải bồi thường số tiền thưởng đó.”

Tố Diệp suýt nữa thì cắn đứt lưỡi của mình: “Đây là cái quy định chó má gì vậy?”

“Quyển sách tôi đưa cho em cũng coi như là tài liệu nội bộ của Tinh Thạch, em thi không đậu đương nhiên công ty phải gặp một chút nguy hiểm.”

Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt bình thản của anh, đúng là cưỡi lên lưng cọp khó xuống rồi.

“Nếu thi đỗ, tiền thưởng của cố vấn sẽ là tám vạn.” Niên Bách Ngạn từ tốn bổ sung thêm.

Từng tờ nhân dân tệ đột nhiên dừng lại trước mắt Tố Diệp, cùng đó đôi mắt cô cũng sáng ngời lên như hai viên kim cương rực rỡ sắc màu: “Bao… Bao nhiêu?”

“Tám vạn.” Anh khẽ cười.

“Tôi thi!” Tố Diệp không suy nghĩ gì vội vàng đồng ý.

“Ôn tập cho tốt.” Niên Bách Ngạn dường như đã đoán trước cô sẽ đồng ý, nở nụ cười thỏa mãn: “Vì tôi… sẽ là người kiểm tra em.”

“Đúng là xem thường tôi, anh cứ đợi đó mà móc 8 vạn đưa tôi đi.” Anh cũng đi nghe ngóng xem cô là người thế nào. Lúc còn đi học đã được mệnh danh là người đi thi chặt chém hàng vạn người. Học sinh Trung Quốc giỏi nhất là đi thi, cô đương nhiên cũng không ngoại lệ, mỗi lần đi thi chẳng phải cô vẫn xếp nhất sao? Vì tiền cô sẽ dốc hết sức mình. Hồi còn đi du học, thứ giúp cô kiên trì được tới cùng chính là từng khoản tiền học bổng được chuyển vào tài khoản.

Nghĩ tới đây cô vội vàng thò người ra sau, nhặt quyển sách ở ghế sau lên, nhẹ nhàng vuốt ve nó, thầm sung sướng. Quyển sách 8 vạn cơ mà, cô nỡ lòng nào thô lỗ với nó chứ?

Niên Bách Ngạn nhân lúc xe đi chậm lại quay sang nhìn cô. Cô nghiêm nét mặt, mỉm cười ôm quyển sách trong tay như một con chuột. Anh không nhịn được khẽ thở dài. Thật sự đây là lần đầu tiên anh thấy một người lại thực tế một cách không hề giấu giếm như vậy… à, là một người con gái.

Người nhà họ Diệp, Tố Diệp chẳng lạ lẫm gì.

Căn nhà cũ của họ cô lại càng không xa lạ, cho dù hồi cô còn rất bé chỉ tới đây có một lần, thì kiểu kiến trúc cao ngạo không ai bì nổi cùng cánh cửa sắt lạnh như băng đó cũng khiến cô khó mà quên được. Đương nhiên, con đường lát gạch đi qua căn nhà cũ trông hàng loạt cây ngô đồng nước Pháp, với từng đám lá dầy đặc khẽ lay động trong đêm hè, bóng cây trở nên vụn vặt bởi ánh sáng của đài phun nước gần đó; cùng với bức tượng nữ thần đứng thẳng vươn đôi cánh sinh động như thật trên đài phun nước, những thứ này cô chưa hề thấy.

Bởi vì cô chưa từng bước vào căn nhà này một bước. Cô và mẹ chỉ có tư cách đi lại bên ngoài mà thôi.

Dường như Diệp Hạc Phong mong chờ bữa cơm đoàn viên này đã lâu lắm rồi. Ông sớm đã sai người chuẩn bị các món ăn thịnh soạn, lại sợ có món không hợp khẩu vị Tố Diệp nên hết lần này tới lần khác bảo Diệp Ngọc đi nghe ngóng cô thích ăn món gì. Tố Diệp chẳng thèm nghe điện thoại của Diệp Ngọc, cuối cùng ông đành phải chuẩn bị đầy đủ các loại mỹ vị, đề phòng vạn nhất.

Một phòng ăn cao cấp, trên đầu là ngọn đèn dài bằng thủy tinh xa hoa, hòa lẫn cùng những đồ ăn bằng bạc và ánh sáng từ những bình lọ trên chiếc bàn dài. Tất cả trông đều giống một bữa tiệc chúc mừng một hoạt động nào đó hơn, một bữa cơm gia đình bình thường nào có như vậy?

Nhà họ Diệp trước giờ luôn đông người, náo nhiệt. Cả căn nhà rộng lớn không chỉ có mình Diệp Hạc Phong và Nguyễn Tuyết Mạn, còn có hai anh em sinh đôi Diệp Ngọc, Diệp Uyên, cùng với Diệp Lan và bố mẹ con bé, cũng tức là em trai của Diệp Hạc Phong và em dâu của ông, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm. Sau khi Tố Diệp nhìn thấy Nguyễn Tuyết Mạn và Nguyễn Tuyết Cầm, trong lòng không nén nổi tiếng cười nhạo. Đúng là quan hệ thân thiết, hai chị em nhà họ Nguyễn lần lượt gả cho hai anh em nhà Diệp, không cho phép họ ngoài có cơ hội chiếm mất vị trí của mình. Chỉ có điều, nghe nói quan hệ của Nguyễn Tuyết Mạn và Nguyễn Tuyết Cầm cũng chẳng hề tốt đẹp. Việc này cũng dễ hiểu thôi. Nguyễn Tuyết Mạn là em gái của Nguyễn Tuyết Cầm, vậy mà lại được lấy ông chủ nhà họ Diệp, người làm chị chỉ được lấy cậu em, sao cam tâm đây?

Nguyễn Tuyết Mạn tất nhiên không ưa gì Tố Diệp, nhưng vì là chủ nhà và thân phận hồ ly nổi danh từ lâu, đương nhiên bà ta phải bày một dáng vẻ tự nhiên cởi mở, người ngoài nhìn vào còn tưởng một chính thất như bà ta bao dung và độ lượng đến mức nào.

Nhưng cậu em trai của ông Diệp, Diệp Hạc Thành cũng tức là chú hai Tố Diệp không thể không thừa nhận lại rất nhiệt tình. Từ lúc gặp cô tới lúc ngồi vào bàn ăn nét mặt luôn hớn hở, sợ cô làm khách nên không ngừng nói chuyện với cô, hỏi han ân cần, còn thím hai từ đầu tới cuối miệng kín như bưng, cùng lắm chỉ cười trừ đáp lễ. Từ trong ánh mắt của bà ta, Tố Diệp có thể đọc được một sự cảnh giác.

Cảnh giác?

Tố Diệp thầm cười nhạo trong lòng, chẳng lẽ bà ta tưởng cô quay về tranh giành tài sản chắc? Nực cười!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.