Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Đồng ý xong liền không hề hỏi phải chọc bao nhiêu cái.
Liên tục chọc.
Dần dần, Tiểu Hồng mới biết là Tô Yên đang trồng hoa.
Nó nhớ mình từng nhìn thấy cách trồng hoa của nông dân chuyên trồng hoa.
Tiểu Hoa tỏ vẻ thuần thục
“Tê tê tê tê tê”
Còn phải lấp đất lên, chờ đến trời mưa sẽ nảy mầm.
Kết quả là, Tiểu Hồng đầu tiên chọc một cái lỗ, sau đó Tô Yên cho hạt vào, Tiểu Hồng lại đảo đuôi qua lấy bùn đất lấp cái lỗ lại, giấu hạt giống đi.
Hai người phối hợp còn rất ăn ý.
Nửa canh giờ đã làm được ba luống.
Tiểu Hoa lên tiếng
“Ký chủ, chị gieo được 181 hạt.”
Tiểu Hồng đang làm rất say mê, bỗng Cổ Vương ở trêи đầu Tiểu Hồng nói
“Trốn đi.”
Tiểu Hồng vừa nghe.
Lập tức bẹp, chui ngay vào cái lỗ mình vừa đào.
Ngay lúc Âu Dương Du đẩy cửa đi vào gian viện liền thấy một quang cảnh như này.
Thiếu nữ mặc quần áo vàng nhạt đứng ở ven tường, nàng ngồi xổm, không biết đang làm cái gì.
Nắng chiều e ấp phía Tây, hoàng hôn xẹt qua bầu trời làm đỏ rực một bên.
Nắng chiều tà ánh lên trêи mặt nữ tử, hiện lên một tia ửng đỏ, toát lên vẻ nhu mỹ chỉ có ở nữ nhi.
Âu Dương Du chắp tay sau lưng, giọng nói lạnh lùng
“Ngươi đang làm cái gì?”
Khi Âu Dương Du tiến vào, Tô Yên đã nhận ra, nhưng nàng vẫn tiếp tục gieo hạt giống rồi lấp đất vào.
Xong rồi mới thu túi tiền vào, đứng dậy.
Vừa nhấc đầu, nhìn thấy người đứng đối diện liền sửng sốt một chút.
Bởi vì không chỉ Âu Dương Du ở đây, mà còn có Tuân Cảnh.
Âu Dương Du một thân hắc y, lãnh ngạnh thiết huyết, mặt vô biểu tình đứng đó.
Bên cạnh, Tuân Cảnh bạch y, sơ lãnh tự phụ, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên tràn đầy thú vị.
Không nghĩ tới, thế nhưng lại gặp mặt.
Nàng đang làm gì?
Chôn đồ vật?
Sẽ là cái gì đây?
Chẳng lẽ là xác người?
Tuân Cảnh nghĩ.
Cũng chẳng trách được, từ sau lần gặp đó, Tô Yên đã để lại cho Tuân Cảnh một ấn tượng quá sâu.
Thế nên hắn luôn cho rằng đây là một nữ nhân xấu xa.
Một nữ nhân xấu xa rất thú vị.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên sửa sang lại tay áo.
Tiếp đó đi qua, nói
“Trồng hoa.”
Âu Dương Du nghe, mi mắt nhếch một chút, như không tin.
Tuân Cảnh mặt mày ôn hòa, mở miệng
“Công chúa điện hạ tâm tình thật tốt.”
Tô Yên gật đầu
“Cũng tạm.”
Âu Dương Du nhìn Tô Yên, giọng lạnh lùng
“Là trồng hoa, cần gì phải che che dấu dấu đến nơi hẻo lánh này?”
Tô Yên nghiêm túc
“Ta không giấu giếm gì, đây là chỗ ở trước kia của bổn cung.”
Âu Dương Du nhìn sân viện này, không quá tinh xảo, là một căn nhà cũ của phủ Trấn Nam Vương, nhưng đã được tu sửa, nhìn cũng tạm ổn.
Làm nơi ở cho vị công chúa này cũng được.
Nhưng trong mắt hạ nhân, vị công chúa này không được Vương gia coi trọng nên mới được phân tới nơi xa xôi như vậy.
Âu Dương Du liếc nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt lại rơi xuống người Tô Yên.
Định nói chuyện, Tô Yên lại nhanh hơn một bước.
Nàng nghi hoặc
“Tướng quân tìm ta là có chuyện gì?”
Ánh mắt Âu Dương Du lạnh băng
“Ngươi không biết?”
“Ngươi không nói làm sao bổn cung biết được?”
Âu Dương Du quan sát biểu tình của nàng, như đang xác thực độ chân thực trong lời nói kia.
Cuối cùng nói
“Bệ hạ Giang Lan quốc đã phái sứ thần tiến vào triều, nói bản vương không coi trọng mối liên hôn này, khắt khe với ngươi.”