Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên vừa bước qua ngưỡng cửa trạm dịch, vừa vặn thấy Tuân Cảnh từ trêи xe xuống.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Tô Yên, Tuân Cảnh ngẩng đầu.
Hai người nhìn nhau.
Tuân Cảnh hơi sửng sốt, theo sau, hai mắt cụp xuống, khoé môi cong lên
“Hoá ra là công chúa điện hạ.”
Tô Yên gật đầu.
Nhìn khuôn mặt của Tuân Cảnh, một quyền bị nàng ở trêи mặt cơ bản đã được chữa lành, chỉ có chỗ khoé miệng, nhìn kỹ thì mới thấy một vết thương rất nhỏ.
Kim Nhất đứng bên cạnh Tuân Cảnh lại nhăn mày.
Hắn nhìn vị công chúa này thật không vừa mắt.
Vương gia lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị đánh.
Mà càng tức giận hơn là hắn không ngăn cản được, trơ mắt nhìn Vương gia bị nữ nhân này đánh.
Tô Yên đang định đi mua hạt giống, nhưng gặp Tuân Cảnh. Nhớ tới một việc, nàng đi qua.
Kết quả là vừa đi về phía Tuân Cảnh.
Kim Nhất đang đứng phía sau hắn lập tức chắn phía trước.
Tô Yên chớp chớp mắt.
“Ta có một số việc muốn nói cùng hắn.”
Kim Nhất một chút cũng không động.
Lúc này, Tuân Cảnh mở miệng
“Lui ra.”
Kim Nhất tuân mệnh
“Vâng”
Mệnh lệnh của Vương gia, không thể không tuân theo.
Nhưng hắn vẫn rất cảnh giác vị công chúa này.
Tuân Cảnh hỏi
“Không biết công chúa điện hạ muốn nói chuyện gì?”
Tô Yên ghé sát lại, đè thấp giọng nói.
“Lần trước ta đưa chàng kim trâm để tạ lỗi, chàng có thể trả lại cho ta không?”
Tuân Cảnh nghe xong liền sửng sốt.
Không biết tại sao, cánh môi hắn cong lên ngày càng sâu.
“Công chúa điện hạ là muốn thu hồi lại lời xin lỗi?”
Tô Yên sờ vào búi tóc, lấy ra một cây trâm khác.
Cây trâm này cũng là kim trâm, nhưng mặt trêи có một đóa hoa chạm trổ tinh tế, vừa nhìn là biết rất quý.
Nàng nghiêm túc
“Cái này cho chàng.”
Một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra, cầm lấy cây trâm trong tay Tô Yên, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay nàng.
Tuân Cảnh ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không nói gì.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Theo sau, lực chú ý lại lần nữa dừng trêи kim trâm.
Cầm trong tay nhìn chốc lát, mở miệng
“Đồ vật đã tặng, nào có chuyện trả lại?”
Tô Yên trầm mặc nghe.
Cho nên, lời này ý là không muốn đưa cho nàng?
Chỉ nghe Tuân Cảnh chậm rãi nói
“Công chúa điện hạ cảm thấy, thu hồi lại lời xin lỗi, thích hợp sao?”
Tô Yên
“Cây trâm đó, có chút quan trọng.”
Tiểu Đào nói cây trâm đó tượng trưng cho thân phận của nàng, không thể mất.
Cho nên nàng mới nghĩ tới, không bằng đổi một cái khác cho hắn.
Đều là vàng, không có khác biệt.
Tuân Cảnh nghe Tô Yên nói, ngẩng đầu nhìn nàng
“Ý công chúa điện hạ là lúc nhận lỗi với Tuân mỗ, chỉ là tuỳ tay lấy, không suy nghĩ quá nhiều phải không?”
Tô Yên gật đầu
“Đúng”
Tuân Cảnh cúi đầu, cầm cây trâm trong tay thưởng thức.
Nửa ngày sau, hắn nhỏ giọng nói
“Xem ra công chúa điện hạ cũng không thành tâm muốn xin lỗi Tuân mỗ, ngày ấy tặng trâm chỉ là để đối phó.”
Tô Yên
“Ách……”
Ngày ấy nàng đột nhiên gặp được hắn, đương nhiên lúc xin lỗi cũng tuỳ thời mà làm, thế nên Tuân Cảnh đột nhiên nói như vậy, nàng không biết nên nói cái gì.
Ý cười trêи mặt Tuân Cảnh nhạt dần
“Việc công chúa điện hạ làm với Tuân mỗ chỉ là lấy lệ?”
Tô Yên
“Không có.”
“Vậy kim trâm kia là do công chúa điện hạ tự mình tặng?”
“Đúng”
“Tuân mỗ không muốn đổi lấy kim trâm hoa này, công chúa điện hạ định gây khó cho Tuân Cảnh?”
“Không, sẽ không.”
Tuân Cảnh gật đầu, lại lần nữa cười lên.
Tiếp đó, duỗi tay cài kim trâm hoa kia lên búi tóc của Tô Yên.