Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe, con ngươi đen nhánh liếc liếc mắt nhìn con rắn kia.
Sau đó chậm rãi nói: “Muốn ăn thịt rắn.”
Tô Yên nghe có hơi buồn rầu, nhỏ giọng nói với Hiên Viên Vĩnh Hạo, “Vừa nãy chưa lấy nội gan, còn có thể ăn nó, nhưng nó cho nội gan, nếu lại ăn nó, có phải có hơi không tốt không?”
Nàng nhỏ giọng nói chuyện với Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Con rắn kia lại tê tê tê tê tê vặn vẹo về phía sau.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dáng buồn rầu của nàng, yết hầu lăn lộn, cười, “Đổi một thứ khác.”
Tô Yên chớp chớp mắt, khẽ liếm khóe môi, “Được.”
Khi nói chuyện, Tô Yên thấy môi hắn đã trở lại bình thường, không còn màu tím đen nữa.
Hẳn là nội gan đã có tác dụng.
Nàng duỗi tay ném nội gan lên, con rắn kia lập tức nhảy lên, mở miệng, nuốt lại nội gan của mình.
Sau đó, nhanh chóng biến mất.
Vốn định ăn thịt người, không nghĩ tới bị người lấy nội gan.
Nếu lại ở đây thêm nữa, có khi cả người đều bị mang đi hầm, còn không chạy nhanh?
Lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng: “Leng keng, một cánh sao đã sáng lên. Ký chủ cố lên!!”
Sau đó, Tô Yên đỡ Hiên Viên Vĩnh Hạo, từng bước một đi về.
Thời tiết đã là cuối thu, gió lạnh thổi tới làm người cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Chỉ ngẩng đầu nhìn ánh trăng, sao trời xa hoa lộng lẫy, thật sự là cảnh đẹp.
Tô Yên vừa đỡ người vào tẩm điện, đã thấy thái y xuất hiện từ lúc nào.
Thị vệ đứng ngoài cửa, những người này giống như đã biết Hiên Viên Vĩnh Hạo bị rắn cắn từ lâu.
Vậy nên Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa nằm xuống giường, tất cả thái y đều đi vào.
Tô Yên muốn ngồi xuống, kết quả Hiên Viên Vĩnh Hạo lại nắm chặt cổ tay nàng, kéo người lại, “Ngươi đi đâu vậy?”
Hắn dựa vào trên đầu giường, đôi mắt nhìn nàng, “Thái y xem bệnh cho điện hạ, nô tỳ lui ra ngoài trước…” lát nữa lại vào.
Lời còn chưa nói xong, đã bị hắn đánh gãy, hắn liếc nhìn thái y bên cạnh, “Lại đây khám cho nàng, nàng hút máu có độc.”
Khuôn mặt Nam Đường lạnh lẽo cứng rắn đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm Tô Yên hình như có lời muốn nói, cuối cùng lại không nói gì.
Sau đó, lui sang một bên.
Thái y chia làm hai hàng, một bên khám cho Tô Yên, một bên khám cho Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Nửa ngày sau, thái y quỳ trên mặt đất nói: “Điện hạ, mạch của ngài và vị cô nương này đều bình thường, không có dấu hiệu trúng độc, chắc là độc đã được giải.”
Sau khi nói xong, thái y lại bỏ thêm một câu, “Chỉ là thân thể điện hạ bị cảm lạnh, thân thể suy yếu, cần nghỉ ngơi nhiều. Thần sẽ viết đơn thuốc cho điện hạ, mỗi ngày phải uống đúng giờ.”
Lại dặn dò vài câu, Nam Đường lên tiếng: “Vài vị thái y đi với ta.”
Nói xong, mọi người đều đi ra ngoài.
Xuân Hoa Thu Thật còn có vài nhà hoàn ở lại.
Vốn là ở lại chăm sóc Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Khuôn mặt Thu Thật tái nhợt, cả người run rẩy, nhìn qua có chút chột dạ.
Xuân Hoa nhìn Thu Thật, vừa thấy đã biết có chuyện gì đó.
Xuân Hoa nhíu mày phân phó một câu:
“Thu Thật, ngươi đi đun ít nước gừng cho điện hạ.”
Thu Thật vội vàng đồng ý, “Dạ.”
Nói xong, vội vội vàng đi ra ngoài.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nằm xuống giường, mí mắt rũ xuống, bộ dáng ốm yếu.
Hắn ho nhẹ một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhuận, “Các ngươi đều đi ra ngoài.”
“Dạ.”
Tô Yên cũng chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả vừa lùi một bước, đã bị người kéo lại.
Mọi người đều đã ra ngoài, tẩm điện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thân tặng @thule7879