Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1040: Tranh nhau ra giá



Trong phòng dường như ngoài ba tu sĩ đang ngồi ra, cũng không còn ai khác.

Diệp Mặc quan sát khí các này một chút, chỉ có ít ỏi vài món linh khí được đặt trên một cái giá không biết được làm từ loại gỗ gì, thậm chí còn bị che khuất. Lúc này thoạt nhìn, mặt trên đã bị phủ một lớp bụi rồi.

Trong gian phòng dường như còn một căn phòng khác, nhưng lại có một trận pháp ngăn cản, thần thức của Diệp Mặc không có cách nào nhìn thấu vào bên trong được.

Nếu như không phải Hứa Xương Cát ra sức đề cử, hắn thật sự vẫn không dám tin ở đây lại có một đại sư luyện khí, còn là đại sư luyện khí chín phẩm. Hơn nữa mấy món linh khí cấp thấp bị phủ đầy bụi sắp xếp lung tung lộn xộn, cũng có thể được gọi là khí các hay sao?

– Xin hỏi một chút, đại sư Vu Dương có ở đây không?

Diệp Mặc tìm một vòng cũng không tìm thấy người trong khí các này, đành phải hỏi một tu sĩ ngồi ngoài cùng

Tu sĩ này hừ lạnh một tiếng, thậm chí đến nhìn cũng không thèm liếc Diệp Mặc một cái, càng không trả lời. Dường như Diệp Mặc chính là không khí, còn hai người bên cạnh, thậm chí sắc mặt cũng không động đậy.

Diệp Mặc không nói gì, ba tên này đúng là có cá tính đấy, nhưng trong ba người, người có tu vi thấp nhất cũng là Nguyên Anh tầng thứ tư rồi, cao nhất cũng là Nguyên Anh tầng thứ bảy. Có thể nói ai trong số họ cũng có tu vi cao hơn hắn.

Diệp Mặc thấy vậy đành bất đắc dĩ, đành phải bước đến chỗ ghế trống ngồi xuống, cũng chẳng thèm hỏi thêm. Hai người trong ba tu sĩ kia vừa nhìn liền biết tuổi tác cũng không cao, rất có khả năng cũng là đi mua pháp bảo, chuẩn bị tiến vào Vẫn Chân điện.

Ba tu sĩ đó sau khi thấy tu sĩ vừa mới bước vào đã hỏi một câu, không có ai trả lời, không ngờ hắn cũng ngồi xuống, nhất thời liếc nhìn Diệp Mặc, nhưng vẫn không nói câu nào.

Diệp Mặc biết họ suy nghĩ gì, trong giới tu chân tu vi chỉ cần kém hơn một chút thôi thì có một khoảng cách tương đối lớn rồi, huống chi Diệp Mặc là Nguyên Anh sơ kỳ, mà ba người này có người là Nguyên Anh trung kỳ, có người là Nguyên Anh hậu kỳ rồi. Có thể nói ở đây Diệp Mặc có tu vi thấp nhất, căn bản không có quyền nói chuyện, ba người kia cũng không thèm để ý đến Diệp Mặc, rõ ràng là không hoan nghênh Diệp Mặc đến. Còn tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ như Diệp Mặc không ngờ lại bình thản ngồi xuống, ba người lúc này cũng có chút kinh ngạc.

Diệp Mặc cũng không đợi lâu, ngoài cửa lại có một vị khách bước vào. Cũng là một tu sĩ Nguyên Anh, chỉ có điều tu sĩ Nguyên Anh này lại là con gái. Tu vi chỉ là Nguyên Anh tầng thứ nhất, còn thấp hơn cả Diệp Mặc, cũng coi là người có tu vi thấp nhất trong mấy người ở đây rồi.

Nếu như vừa nãy khi Diệp Mặc vừa mới đến chẳng có người để ý, thì nữ tu sĩ này đến, lại lập tức thu hút sự chú ý của ba tên tu sĩ kia.

Bởi vì người này chẳng những là một nữ tu, mà còn là một người con gái vô cùng xinh đẹp. Mặc dù mặt hình trái xoan, nhưng những đường nét êm dịu nhu hòa, giống như được trang điểm vậy, rõ ràng là rất ưa nhìn. Da dẻ của cô có thể không thể sánh với Lăng Hiểu Sương được, nhưng cô đứng ở cửa, lập tức hình thành lên một đường cong hoàn mĩ, toàn bộ cơ thể lộ ra hương vị nữ tính. Nhưng chỉ có khuôn mặt của cô lại lạnh lùng, cảm giác này khiến cho người khác cảm thấy kì lạ.

Ngay cả Diệp Mặc cũng thầm khen người con gái này có sắc đẹp mê người, người này tuyệt đối không phải là người có thể thua kém Lăng Hiểu Sương được, hơn nữa trên người cô hình như có một ma lực hấp dẫn những người đàn ông khác, khiến người ta không tự chủ được mà ngắm nhìn thân thể cô.

Lông mi của cô này có chút vểnh lên, rõ ràng là người có tình tự chủ rất mạnh, hơn nữa lại là người con gái có lòng tự tin.

Diệp Mặc trong lòng thầm khen một câu, rồi lập tức thu hồi ánh nhìn lại. Mặc dù người con gái này rất xinh đẹp, nhưng trong lòng Diệp Mặc thì cũng chỉ vậy mà thôi. Diệp Mặc cho rằng, bất luận là Lạc Ảnh hay Khinh Tuyết, thậm chí đến cả Mục Tiểu Vận cũng không hề thua kém người con gái trước mặt này nửa phần.

Người con gái kia thấy không có chỗ ngồi, liền đứng giữa điện các, nhưng cũng không nói gì.

Diệp Mặc lại không có suy nghĩ đứng dậy nhường chỗ, hắn cảm thấy được nguồn chân nguyên dao động trong này, dường như hỏa nguyên rất mãnh liệt, hẳn là Vu Dương đang luyện khí.

Nhưng Diệp Mặc cũng chưa nhường chỗ thì lại có người đứng dậy rồi. Người đứng dậy là tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm, tên tu sĩ đó bước ra một bước, khách khí chắp tay nói với nữ tu sĩ kia:

– Văn sư muội, anh là Tế Truyền Học của Thiên Diễn tông, em ngồi vào chỗ của anh đây này.

Nữ tu sĩ ánh mắt lạnh lùng nhìn Tế Truyền Học, vẫn đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích. Tế Truyền Học tự nhiên làm chuyện không đâu, nhất thời liền có chút xấu hổ, nhưng gã lại lập tức tự giễu cười, rồi lại ngồi xuống, rõ ràng không có ý tứ phát tác gì

Diệp Mặc có chút kì lạ, nữ tu này chỉ là Nguyên Anh tầng thứ nhất, còn Tế Truyền Học lại là Nguyên Anh tầng thứ năm. Tông môn như Thiên Diễn tông khi Diệp Mặc ở “Sa Nguyên dược cốc” cũng có nghe qua, nghe nói là tông môn bảy sao, thậm chí hắn còn đã từng đắc tội với một người tên Vương Phổ trong tông môn này. Một đệ tử của tông môn bảy sao, sao lại có thể nói những lời tốt đẹp như vậy?

Nhưng Diệp Mặc nhanh chóng hiểu ra là chuyện gì, Tế Truyền Học là một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm muốn đối tốt với một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ nhất, nếu như vì người con gái kia xinh đẹp, gã nhất định sẽ nói tiếp. Nhưng người con gái này không thèm đếm xỉa gì đến gã, gã cũng không dám làm gì nữa, rõ ràng là địa vị của nữ tu sĩ này cao hơn gã.

Nữ tu sĩ họ Văn, địa vị cao hơn Tế Truyền Học, lại là Nguyên Anh tầng thứ nhất, lại còn xinh đẹp như vậy, Diệp Mặc dùng gót chân cũng có thể nghĩ ra người con gái này chính là Văn Thái Y – một trong mười mĩ nhân ở Nam An.

Vốn dĩ cảm quan của Diệp Mặc với người con gái này không tệ, dù sao ai ai cũng thích gái đẹp, cho dù là không quen biết, nhưng người con gái xinh đẹp như này nhìn cũng rất sướng mắt rồi.

Nhưng khi Diệp Mặc vừa nghe nói người con gái này là Văn Thái Y, cảm quan lập tức có chút tồi tệ. Người con gái này tự cho là đúng, không ngờ lại khiêu khích Lạc Ảnh, điều này khiến Diệp Mặc có chút không ưa. Nhưng hắn nghĩ không ra, đệ tử nòng cốt của tông môn chín sao, không ngờ cũng đến khí các này mua đồ.

Sự xấu hổ của Tế Truyền Học không tiếp tục được bao lâu, cấm chế trong phòng liền được mở ra. Một luồng khí nóng chưa được tiêu tan từ bên trong truyền đến, sau đó có một gã đàn ông đen gầy bước ra. Người đàn ông này mang theo một luồng khí cực nóng, thật giống như vừa mới từ trong mồi lửa đi ra vậy.

Nói đen gầy thậm chí không thể hình dung ra được tướng mạo của y, không những làn da y đen nhẻm, hơn nữa còn gầy như một cành trúc. Chỉ có điều màu tóc xám đỏ của y, khiến cho tất cả mọi người thoạt nhìn liền có chút cảm giác đang tức giận ai đó.

Người đàn ông này vừa bước ra, ba người đàn ông ngồi cùng hàng với Diệp Mặc lập tức đều đứng dậy, cùng chắp tay nói:

– Vu đại sư…

Văn Thái Y cũng nói:

– Vu tiền bối…

Diệp Mặc lúc này mới hiểu ra, hóa ra người đàn ông đen gầy này chính là Vu Dương, nhưng tu vi của y cũng là Nguyên Anh tầng thứ chín rồi, miễn cưỡng cũng coi như là tiền bối được

Vu Dương đối mặt với mấy người chắp tay hành lễ chào hỏi mình, điềm nhiên không nói gì, y bước ra phía sau quầy hàng mộc mạc ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi nói:

– Đây là lần buôn bán cuối cùng của năm nay, đồ cũng không tệ, linh khí công kích cực phẩm “Hắc Nham kiếm”, giá một triệu một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm, bán chân khí “Nhu chỉ kim võng” một triệu chín trăm nghìn linh thạch thượng phẩm, bán chân khí hộ giáp “Cửu Vận” hai triệu một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm.

Nói xong, Vu Dương lại nhìn năm người Diệp Mặc, nói thêm một câu:

– Ai ra giá cao thì được, nếu như có nguyên liệu tốt, có thể định giá.

Diệp Mặc nghe thấy Vu Dương nói vậy, lúc này mới hiểu được vì sao Hứa Xương Cát nói giá của y cao chút, đây đâu phải là có chút cao? Ở đây quả thực đắt hơn rất nhiều so với những đồ ở chân khí các đứng đầu. Hơn nữa người tên Vu Dương này rõ ràng là hạng người thâm hiểm, cuối cùng còn đưa ra một mức giá cạnh tranh, thế này chẳng phải là đòi giá cao sao?

Chẳng trách khi mình đến, ba người kia không thích lắm, lại thêm một người, muốn mua được đồ chẳng những giá cao, lại còn phải cạnh tranh nữa.

Vừa nãy hắn nghe thấy Vu Dương nói cái gì mà lần buôn bán cuối cùng trong năm nay, xem ra mỗi năm y cũng chỉ kinh doanh vài vụ mà thôi. Diệp Mặc vì lấy được tin tức từ chỗ Hứa Xương Cát, còn Hứa Xương Cát thì lại không biết lấy được tin tức này từ chỗ nào, rõ ràng cũng không được chuẩn xác, thậm chí Hứa Xương Cát cũng không biết Vu Dương làm kinh doanh, mỗi năm chỉ hạn chế vài lần.

Cũng may Diệp Mặc coi như may mắn, đúng lúc hôm nay y khai trương. Còn bốn người khác thì không cần phải hỏi, đều sớm biết quy tắc của Vu Dương và thời gian mở hàng rồi.

– Chúng tôi hiểu mà, đây là quy tắc cũ.

Tế Truyền Học vừa nãy nịnh nọt Văn Thái Y lập tức cười tủm nói:

– Lần này số cũng đỏ đấy, còn có cả hai món bán chân khí nữa. Món linh khí cực phẩm “Hắc Nham kiếm” phỏng chừng cũng gần đến bán chân khí rồi nhỉ? Đồ tốt, đồ tốt.

Bán chân khí là loại pháp bảo đứng giữa chân khí hạ phẩm và linh khí cực phẩm, tốt hơn linh khí, nhưng lại kém hơn chân khí hạ phẩm một chút.

– Tôi lấy Cửu Vận.

Diệp Mặc vừa nhìn hộ giáp bán chân khí liền thích, huống chi hộ giáp này lại có một chữ Vận. Khiến Diệp Mặc nhớ đến Tiểu Vận, cho nên hắn lập tức quyết định mua bộ hộ giáp này.

– Đúng là không biết trời cao đất rộng, chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, không ngờ lại dám nói lấy với không lấy…

Tế Truyền Học của Thiên Diễn tông cười khẩy nói.

Văn Thái Y nghe thấy Tế Truyền Học nói vậy cũng hừ lạnh một tiếng. Tế Truyền Học lúc này mới nhớ ra, Văn Thái Y cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, lập tức trán toát chút mồ hôi, cẩn thận làm lành nói:

– Văn sư muội, không phải anh nói em đâu, em là đệ tử nòng cốt thiên tài của tông môn chín sao, căn bản không thể so sánh với người thường được.

Diệp Mặc chẳng những không thèm nhìn Tế Truyền Học, lạnh lùng nói:

– Đầu mà thấp hơn tí nữa là chạm đất rồi đấy. Hơn nữa, ý của Vu đại sư là người nào ra giá cao thì sẽ được, tôi nói tôi lấy, cái này có vấn đề gì sao? Có vấn đề, thì cứ cao giá lên là được.

Văn Thái Y không ngờ Diệp Mặc lại dám không khách khí gì với đệ tử nòng cốt của tông môn bảy sao như vậy, thậm chí còn dám nói ai ra giá cao thì sẽ được. Nhưng cô lập tức cũng hiểu được Diệp Mặc chính là tên mà Tế Truyền Học nói là không biết trời cao đất dày là gì, lập tức lại trở lại bình thường.

Tế Truyền Học nghe thấy Diệp Mặc châm chọc sự phục tùng khom lưng cúi gối của gã với Văn Thái Y, lập tức nổi giận, nhưng vừa nhớ ra đây là “Vu Dương khí các”, sự tức giận đó lại biến mất, đành phải liệt Diệp Mặc vào danh sách những người gã phải giết. Lập tức gã cũng lạnh lùng nói:

– Ba triệu một trăm nghìn linh thạch.

– Ba triệu năm trăm nghìn.

Dường như đều trong dự liệu của mọi người, Diệp Mặc còn chưa ra giá, thì Văn Thái Y không ngờ đã tăng giá đầu tiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.