Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1009: Phương pháp nổi danh



Diệp Mặc khẳng định đợi 2 năm rưỡi là thời gian quá dài.

“Phải dùng biện pháp gì mới có thể khiến Lạc Ảnh biết rằng mình đã tới? Nam An Châu lớn như vậy, Lạc Ảnh nếu chỉ ở trong núi Huyền Băng không ra ngoài vậy thì làm sao cô ấy biết chuyện mình đã tới?”

Diệp Mặc nhìn kĩ lại bản đồ một lần, cuối cùng vẫn là quyết định đi Thành Nam An. Thành Nam An là thành thị lớn nhất Nam An Châu, chẳng những phồn hoa hơn nữa cũng là nơi phát đạt có tin tức nhanh nhạy. Bất kể ở nơi nào xảy ra sự tình gì thì Thành Nam An cũng là nơi biết tin trước.

“Mình muốn đi Huyền Băng Phái nhất định phải đến Thành Nam An.”

Ở Thành Mạc Hải dạo qua một vòng, Diệp Mặc cũng không còn là gà mờ không biết gì cả rồi. Ít nhất hắn cũng biết là từ Mạc Hải không có cách nào trực tiếp bay đến Thành Nam An cả. Không phải không thể bay mà là có quy định như vậy

Về phần nguyên nhân Diệp Mặc không cần hỏi cũng biết, tất cả chỉ vì truy cầu lợi ích mà thôi. Đó là do cộng đồng Thành Mạc Hải và Thành Nam An quy định, muốn đi từ Thành Mạc Hải đến Thành Nam An thì nhất định phải sử dụng truyền tống trận hoặc là đi thuyền. Hơn nữa cái giá tiền đều rất rất cao.

Cũng giống như ở Địa Cầu cũng chỉ có xe vận chuyển của một số ban ngành mới là chính quy đấy thôi. Còn lại đều là trái pháp luật hoặc là không có giấy chứng nhận. Tuy nhiên ở nơi đây còn tệ hơn cả ở Địa Cầu. Ở Địa Cầu lái xe không có giấy chứng nhận còn có thể “chạy” được đấy, nhưng ở nơi này thì mọi người đều phải tuân theo quy định này, đó là đem tiền cho người ta kiếm

Nhưng dù là như vậy thì số người hàng năm qua lại giữa Thành Nam An và Thành Mạc Hải vẫn nhiều vô số kể. Bởi vì nơi này có chút giống với Thành Phỉ Hải, rất nhiều tu sĩ đến để tìm kiếm cơ may phát tài hay tài nguyên tu luyện từ Vô Tâm Hải.

Nam An Châu tuy rằng nhiều môn phái, thậm chí môn phái tám sao, chín sao cũng là thường thấy, về phần dưới sáu sao thì lại quá nhiều. Nhưng ở Nam An Châu muốn gia nhập một môn phái bảy sao trở lên lại không phải là chuyện dễ dàng. Tư chất tốt để đạt yêu cầu rất nhiều nhưng không đạt yêu cầu lại càng nhiều.

Điều này đã tạo nên vô số tán tu, số tán tu này cũng cần lượng tài nguyên tu luyện nhiều. Nơi có lượng tài nguyên tu luyện nhiều chính là Vô Tâm Hải, nhưng muốn đến Vô Tâm Hải rèn luyện hay tìm kiếm tài nguyên thì nhất định cần phải tới thành Mạc Hải

Diệp Mặc dạo quanh một vòng thành Mạc Hải mới biết ở nơi này tuy linh khí dày, tài nguyên so với Bắc Vọng Châu cũng nhiều hơn.

Nhưng tu sĩ ở nơi này lại không giàu có bởi vì tất cả những loại đan dược, linh khí pháp khí nơi này đều đắt đến dọa người. Những tu sĩ kia kiếm được bao nhiều linh thạch, ngoại trừ tu luyện ở ngoài còn lại đại đa số là dùng để đổi lấy tài nguyên tu luyện rồi.

– Vị bằng hữu kia xin…. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Thời điểm Diệp Mặc đang muốn dùng truyền tống trận để đi đến thành Nam An thì một thanh âm đã cản hắn lại.

– Chuyện gì vậy?

Diệp Mặc nhìn người tu sĩ này và đáp lại lời chào hỏi, trong lòng cũng rất là cảnh giác. Người tu sĩ này cũng là tu vi Kim Đan đại viên mãn, nhưng sở dĩ Diệp Mặc chú ý bởi vì người tu sĩ này hắn đã gặp qua. Chính là thời điểm ở cửa tiệm kia khi hắn hỏi tên phục vụ thì tu sĩ này đang có mặt trong cửa tiệm.

Lúc này tu sĩ Kim Đan ôm quyền và nói với Diệp Mặc:

– Bằng hữu, hẳn là vừa rồi đã gặp qua tôi, chính là ở cửa tiệm đan dược khi nãy.

Diệp Mặc thấy y nói lời thành thật cũng gật gật đầu không trả lời lại.

Tu sĩ kia thấy Diệp Mặc không nói gì laị nhiệt tình nói tiếp:

– Tôi khi nãy nghe được cậu muốn đi Huyền Băng phái… Kỳ thật Huyền Băng phái tuy là môn phái chín sao thế nhưng cũng không phải là không có biện pháp nào.

– Anh có biện pháp?

Diệp Mặc không đợi y nói tiếp đã trực tiếp hỏi lại.

Tu sĩ kia thấy Diệp Mặc hỏi như vậy, trong lòng lại vui vẻ, hiển nhiên Diệp Mặc đối với việc đi Huyền Băng phái rất là để ý. Lại mang theo ý cười nói thẳng:

– Đúng vậy, tôi có một biện pháp, chỉ là trước tiên muốn hỏi tu vi bằng hữu của cậu là gì?

Diệp Mặc chần chờ một chút.

“Với tư chất của Lạc Ảnh hiện giờ thì hẳn là đã đến Kết Đan đi.”

Nghĩ đến đây hắn liền thuận miệng trả lời:

– Hẳn là tu vi Kim Đan.

– Vậy là tốt rồi, nếu cậu xác định bằng hữu của cậu là tu vi Kim Đan thì tôi liền có biện pháp. Nếu cậu không ngại thì có thể cùng tôi tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện…

Bác Dung nghe xong Diệp Mặc nói liền vỗ tay hưng phấn.

Diệp Mặc nghi hoặc nhìn tu sĩ Kim Đan trước mặt một chút, tu vi Kim Đan đại viên mãn so với tu vi Kim Đan tầng chín hậu kỳ của hắn hơn một chút. Vì sao chính mình nói bằng hữu mình có tu vi Kim Đan thì y liền nói là có biện pháp rồi?

Hơn nữa Diệp Mặc tin tưởng mình lần đầu tiên đến nơi này, đối phương cũng không thể biết được số lượng của cải của mình để, cho nên đối phương cũng không cần nói láo. Hơn nữa cho dù là đối phương lừa hắn thì hắn cũng không sợ một tu sĩ Kim Đan đại viên mãn.

– Được.

Diệp Mặc trả lời vô cùng rõ ràng.

Tu sĩ kia thấy Diệp Mặc không chút lựa chọn liền đồng ý thì trên mặt lại lộ ra nụ cười hài lòng:

– Bằng hữu, mời đi theo ta.

Tu sĩ kia mang theo Diệp Mặc vòng tám vòng mới đến một tiểu viện. Bên ngoài viện chỉ có một trận pháp phòng ngự đơn giản nhưng không có Tụ Linh trận. Hiển nhiên tiểu viện này là chỗ đặt chân lâm thời chứ không phải là nơi tu luyện.

Còn chưa vào trong sân thần thức Diệp Mặc đã quét đến hai gã tu sĩ tu vi Kim Đan tầng chín bên trong.

Không đợi Diệp Mặc nói chuyện tên tu sĩ Kim Đan viên mãn liền mở miệng:

– Bên trong đã có hai vị bẵng hữu, chúng ta vào trong trao đổi.

Diệp Mặc gật đầu đi theo người này vào trong sân, trên mặt không có chút dị sắc nào khiến cho tên Kim Đan đại viên mãn kia phải kinh ngạc. Vốn nghĩ mình phải giải thích cho Diệp Mặc một phen nhưng không ngờ người ta cái gì cũng không hỏi liền theo mình vào.

Hai gã trong sân thấy hai người Diệp Mặc tiến vào liền đứng lên.

Tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn cười ha hả nói với Diệp Mặc:

– Để ta giới thiệu một chút, ta gọi là Bác Dung, còn hai vị này là Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao.

Diệp Mặc chú ý tới người tên Trần Dục Căn là một gã tu sĩ dáng người thấp bé, còn Trịnh Ức Đao lại là một gã có làn da trắng nõn giống như phụ nữ, cùng họ tên của y hoàn toàn không phù hợp

– Tôi gọi là Diệp Mặc, là một tán tu.

Diệp Mặc ôm quyền giới thiệu một chút chính mình.

Nói xong Diệp Mặc nhìn về phía Bác Dung. Hắn đến đây không phải là để làm quen hai tu sĩ này mà là để tìm cách đến Huyền Băng Phái.

Bác Dung hiểu ý tứ của Diệp Mặc nên mời mọi người ngồi xuống sau đó nói với Diệp Mặc:

– Anh Diệp hẳn là từ bên ngoài tới phải không? Tôi đuổi theo anh thấy suốt, dọc đường anh luôn hỏi tin tức chung quanh nên mới suy đoán như vậy.

Diệp Mặc lại tăng thêm sự cảnh giác trong lòng.

“Xem ra Bác Dung đã theo dõi mình một đoạn đường. Hiểu được những tin tức mình dò hỏi, lúc này hắn mới đưa mình tới đây. Chính mình lúc trước nôn nóng hỏi thăm sự tình nên mới không để ý việc Bác Dung theo dõi.”

Đối với lời của Bác Dung, Diệp Mặc cũng hiểu đôi chút. Tiến vào Thành Mạc Hải cũng không nhất định là tu sĩ Thành Nam An, còn có một ít là từ nơi khác vào. Dù sao thành Mạc Hải bốn mặt giáp biển, Những tu sĩ muốn đến Vô Tâm Hải cũng có khả năng tiến vào Thành Mạc Hải.

Nghĩ đến đây Diệp Mặc cũng gật đầu:

– Tôi thường bế quan tu luyện nên rất nhiều chuyện không được rõ ràng. Việc bằng hữu kia ở Huyền Băng Phái cũng là nghe người khác nói đến…

Bác Dung hiển nhiên là không hứng thú với quá trình Diệp Mặc làm sao đi đến nơi này nên y lập tức ngắt lời:

– Anh Diệp, tôi cùng anh ăn ngay nói thật. Việc tiến vào một môn phái chín sao tuyệt đối không phải sự tình đơn giản. Bất kể bằng hữu của anh có thân phận gì trong Huyền Băng Phái thì anh cũng phải đợi họ đi ra tìm anh, chứ anh không thể tiến vào tìm họ. Nhưng thật ra tôi lại có một biện pháp.

Y dừng lại một chút rồi nhìn Diệp Mặc nói tiếp:

– Bia đề danh Nam An, tôi nghĩ hẳn là anh đã biết.

– Đúng vậy, tôi biết.

Diệp Mặc gật đầu.

Diệp Mặc biết đến Bia đề danh Nam An khi đang rèn luyện ở Sa Viên dược cốc, thật không ngờ Bác Dung lại hỏi đến. Nếu Bia đề danh Nam An mà hắn cũng không biết thật sẽ bị cho rằng hắn không phải là người Nam An Châu.

Bác Dung cũng không nghi ngờ câu trả lời của Diệp Mặc. Cho dù là Diệp Mặc luôn bế quan tu luyện thì chỉ cần là người Nam An Châu sẽ biết đến Bia đề danh Nam An

Bác Dung cười ha hả nói một câu:

– Chỉ cần là tu sĩ Nam An Châu thì đều sẽ biết đến Bia đề danh Nam An. Gần như tất cả các tu sĩ Kim Đan đều mong muốn có thứ bậc trên bia này. Bọn họ lúc nào đều muốn khắc tên của mình lên đó. Anh nghĩ xem, nếu bằng hữu kia của anh là tu vi Kim Đan mà anh lại có tên trên Bia đề danh Nam An….

Diệp Mặc đã hiểu ý tứ của Bác Dung. “Nếu tên của mình được khắc lên tấm bia đó, Lạc Ảnh nhìn thấy thì nhất định sẽ tìm ra”. Nhưng nếu là người khác thì Diệp Mặc thấy biện pháp này cũng không tệ, nhưng Lạc Ảnh thì hắn lại khẳng định nàng không có chút ham muốn nào đối với cái Bia đề danh này. Tuy nhiên biện pháp này của Bác Dung hẳn là có thể thử một lần.

Nghĩ đến đây Diệp Mặc thấy chút hoài nghi của mình lúc đầu thật không tốt nên đứng lên ôm quyền nói:

– Đa tạ anh Bác, tôi lập tức sẽ đến Thành Nam An lưu tên mình lên Bia đề danh đó.

Bác Dung cùng hai tu sĩ kinh ngạc nhìn Diệp Mặc. Qua một hồi Bác Dung mới có chút hoài nghi hỏi Diệp Mặc:

– Anh sẽ không nghĩ chỉ cần đi Bia đề danh Nam An là có thể khắc tên mình lên đó chứ?

– Chẳng lẽ không phải vậy sao?

Diệp Mặc hỏi lại một câu. Trong lòng hắn đúng thật là không có hiểu rõ.

Im lặng một chút thì tên tu sĩ thấp bé (Trần Dục Căn) mới lên tiếng:

– Anh Diệp, phỏng chừng là anh đối với Bia đề danh Nam An còn chưa hiểu rõ. Bia đề danh mặc dù là nằm ở quảng trương Bia đề danh nhưng hàng năm không có nhiều người đến là bởi vì mỗi tấm Bia đề danh chỉ có thể đề tên ba trăm người. Rất nhiều người sau khi đi đề danh phát hiện căn bản tên mình là không thể hiện ra, nguyên nhân là vì công lực không đủ. Cho nên nếu tu sĩ cùng cấp tu vi ở Nam An châu không thể đạt tới top ba trăm thì căn bản là….

Diệp Mặc giờ thì đã hiều. Hóa ra tấm Bia đề danh kia chỉ có thể hiện hữu tối đa tên của ba trăm người, cho nên nhiều người sau khi thử đi đề danh không thấy tên mình hiện ra trên bia liền xấu hổ không tới nữa. Cho nên không phải là người có thực lực thì căn bản sẽ không đến Bia đề danh này.

– Đa tạ hảo ý của anh Bác, tôi vẫn nên đi trước thử xem, nếu như không được thì sẽ tìm biện pháp khác.

Diệp Mặc ôm quyền, áy náy nói với Bác Dung.

Thấy Diệp Mặc không muốn cùng đi, trong lòng Bác Dung nôn nóng. Y sở dĩ tìm tới Diệp Mặc là vì nhìn trúng một người không có chỗ dựa đằng sau như Diệp Mặc, đối với nơi sắp đi không hề quen thuộc. Nói trắng ra là, vạn nhất xảy ra chuyện gì, Bác Dung y căn bản không cần chịu trách nhiệm. Bởi vì y biết cái nơi lần này đi tới tương đối nguy hiểm, vạn nhất cần người chịu tội thay thì Diệp Mặc là ứng cử viên tốt nhất.

Chủ yếu nhất là vì các phương diện của Diệp Mặc đều phù hợp với yêu cầu của y, không chỉ là không quen thuộc thành Mạc Hải, hơn nữa có tu vi Kim Đan tầng chín hậu kỳ, có thể nói Diệp Mặc vô cùng phù hợp với yêu cầu của y.

Khi Bác Dung phát hiện Diệp Mặc thật sự phải đi, y không thể làm gì khác hơn là nói lần thứ hai:

– Anh Diệp, tôi cũng không gạt anh. Tôi cũng có hiểu chút ít về trận pháp, về phần trận pháp ẩn nấp cùng trận pháp phòng ngự cũng đạt tới trình độ trận pháp cấp năm rồi. Hơn nữa tôi còn biết ai đã bố trí trận pháp ẩn nấp kia, đó là do một gã tông sư luyện khí Hư Thần bố trí khoảng một trăm năm mươi năm trước, tên là Du Bạch Sinh.

– Cái gì, anh nói trận pháp ẩn nấp kia là do Du Bạch Sinh bố trí? Chính là tông sư Luyện Khí tầng ba Du Bạch Sinh nổi tiếng khắp thành Nam An một trăm năm trước?

Trần Dục Căn kinh ngạc nói lớn.

Trịnh Ức Đao trên mặt cũng lộ vẻ thất kinh, hiển nhiên cũng biết Du Bạch Sinh. Diệp Mặc nhìn biểu tình của ba người, cũng biết được Du Bạch Sinh này hẳn là không phải tầm thường.

Đối với con đường luyện khí, Diệp Mặc tuy rằng chỉ có thể luyện chế pháp khí phổ thông, nhưng hắn cũng biết được địa vị của Luyện khí sư tại Tu Chân Giới không thấp hơn so với Luyện đan sư. Thông thường người có thể luyện chế pháp khí đều được xưng là Luyện khí sư, có thể luyện chế linh khí thì được gọi là đại sư luyện khí, nếu như có thể luyện chế ra chân khí, đó chính là tông sư luyện khí. Về phần tiên khí thì chưa có người nào ở Tu Chân Giới luyện chế được.

Nhưng dù là Luyện khí sư, Đại sư luyện khí hay Tông sư luyện khí thì khoảng cách giữa bọn họ là rất lớn. Ở thời đại Tu Chân Viễn Cổ, trực tiếp phân chia thành ba đẳng cấp: thượng, trung, hạ. Nhưng sau này, Luyện khí sư lại dựa vào cách phân cấp của Luyện đan sư để phân chia. Hoàn toàn vứt bỏ ba đẳng cấp: thượng, trung, hạ, áp dụng cách phân chia thành chín cấp của Luyện đan sư. Tuy cùng là Luyện khí sư, nhưng Luyện khí sư cấp một chỉ có thể luyện chế ra pháp khí hạ phẩm, mà Luyện khí sư cấp chín lại có thể luyện chế pháp khí cực phẩm, hơn kém trong đó không phải chỉ là một chút ít.

Du Bạch Sinh kia là Tông sư luyện khí cấp ba, nói cách khác y có thể luyện chế chân khí hạ phẩm rồi, thậm chí cũng còn là người nổi bật trong những Tông sư luyện khí luyện chế chân khí hạ phẩm, có thể nói là rất giỏi rồi.

Tương đối mà nói thì Luyện khí sư so với Luyện đan sư càng ít hơn, vì do luyện khí cũng là một nghề nghiệp kiếm được tiền.

– Du Bạch Sinh tiền bối không phải đã mất tích một trăm năm trước rồi sao? Hiện tại cửa hàng của y cũng không còn tại thành Nam Ngạn, anh làm sao nhận ra được trận pháp ẩn nấp kia là do Du Bạch Sinh tiền bối bố trí?

Trịnh Ức Đao mở miệng hỏi, thế nhưng trong mắt y đã lộ ra sự hưng phấn. Hiển nhiên di tích mà Du Bạch Sinh lưu lại, không phải là chuyện đùa.

Cho dù là một di tích của tu sĩ Hư Thần bình thường thì đối với tu sĩ Kim Đan mà nói cũng là một tài sản khổng lồ rồi, huống chi là của tông sư luyện khí Hư Thần Du Bạch Sinh có danh tiếng toàn bộ Nam An.

Bác Dung gật đầu, nghiêm túc nói:

– Không sai, Du Bạch Sinh tiền bối tài hoa hơn người, không chỉ là một tông sư luyện khí cấp ba, mà còn là một đại sư trận pháp cấp năm. Tôi đã nghiên cứu qua về trận pháp của Du Bạch Sinh tiền bối, tôi khẳng định trận pháp kia là do ông bố trí. Một trăm năm trước nghe nói Du Bạch Sinh tiền bối trong một hội đấu giá đã có được một khối Hoàng Tinh Thạch, lúc đó người muốn khối Hoàng Tinh Thạch không ít, cuối cùng khi Du Bạch Sinh tiền bối sau khi ra ngoài buôn bán liền bị phục kích. Sau lần đó, Du Bạch Sinh tiền bối liền biến mất khỏi Tu Chân Giới. Tôi ngẫu nhiên có được một cơ hội, mới phát hiện ra trận pháp ẩn nấp kia là của Du Bạch Sinh tiền bối. Về phần bên trong có vật gì của Du tiền bối hay không thì tôi hiện tại cũng không biết.

– Nếu là di tích của Du Bạch Sinh tiền bối thì tại sao tới bây giờ anh mới cho chúng ta biết?

Trịnh Ức Đao có chút không hài lòng nói, thời điểm y nói những lời này liền chau mày, từ xa nhìn lại thật sự giống như một người oán phụ.

Bác Dung thở dài nói rằng:

– Tôi cũng không muốn gạt các người, trước khi đi tôi khẳng định nói ra. Tôi và các người là bạn bè, hơn nữa cũng không phải lần đầu hợp tác, tôi sao lại có thể lừa mấy người? Trận pháp phòng ngự cấp năm kia nếu hai người tiến vào căn bản không cách nào phá bỏ. Hơn nữa tôi hoài nghi trận pháp kia có thể phá bỏ từ bên trong, vì vậy tôi nghĩ được một biện pháp đó là cần bốn tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đồng thời xuất thủ.

Dừng một chút, y nhìn thoáng qua Diệp Mặc rồi nói:

– Nếu như không phải trận pháp cấp năm kia đã tồn tại lâu rồi, có phần buông lỏng, thì cho dù là tôi cũng không cách nào phát hiện. Mà trận pháp phòng ngự kia không phải bốn tu sĩ Kim Đan kỳ như chúng ta có thể phá vỡ.

Diệp Mặc hoàn toàn không để ý tới câu nói kế tiếp của Bác Dung, bên tai hắn chỉ có ba chữ Hoàng Tinh Thạch. Thời điểm hắn nghe được Hoàng Tinh Thạch trái tim liền đập liên hồi. Khả năng luyện khí của hắn không cao, nhiều nhất cũng chỉ là một Luyện khí sư cấp bảy mà thôi. Ở cấp bậc thấp nhất của một người, nếu như vận khí tốt, cũng chỉ có thể luyện chế ra được một pháp khí cực phẩm mà thôi, may lắm, hắn chỉ có thể luyện chế được pháp khí thượng phẩm.

Thế nhưng trình độ luyện khí của hắn không cao, không có nghĩa là hắn không có kiến thức.

Hoàng Tinh Thạch là tài luyện luyện khí cấp chín, có thể luyện chế được pháp khí cực phẩm, gần với lông đuôi của Cửu Vũ Kim Bằng cấp mười mà hắn lấy được lúc trước. Mà đó không phải chủ yếu, chủ yếu là Hoàng Tinh Thạch là thứ thích hợp nhất để luyện chế pháp bảo phi hành.

Hắn có được lông đuôi của Cửu Vũ Kim Bằng, nếu như có được Hoàng Tinh Thạch vậy chẳng phải nói rằng hắn chỉ cần tìm được một tông sư luyện khí đỉnh cấp thì hắn liền có thể có được một chân khí phi hành cực phẩm sao? Thậm chí là một tiên khí phi hành? Nếu nói như vậy, hắn chẳng phải có thể tùy ý đi tới Bắc Vọng Châu hay sao?

Thế Giới Trang vàng của hắn chỉ có tu vi tới Hóa Chân mới có thể mang người theo, nhưng chân khí cực phẩm thì không như vậy. Cho dù hắn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, cũng có khả năng dùng chân khí cực phẩm mang người theo.

Trình độ quý giá của chân khí cực phẩm Diệp Mặc đương nhiên biết, đó chính là bảo vật trấn phái của môn phái chín sao. Huống chi trong chân khí cực phẩm nếu là chân khí phi hành lại càng trân quý. Nếu như để người ta chọn giữa một chân khí phi hành cực phẩm và một tiên khí, Diệp Mặc tin tưởng đại đa số sẽ chọn lựa như hắn, chỉ muốn chân khí phi hành cực phẩm

Bác Dung sau khi giải đáp cho Trần Dục Căn cùng Trịnh Ức Đao, thấy biểu hiện của Diệp Mặc có chút cổ quái nhưng không nói lời nào, y lập tức quay đầu nhìn Diệp Mặc, nói:

– Anh Diệp, nếu như anh nguyện ý đi cùng thì di tích của Du Bạch Sinh tiền bối, tôi nguyện ý phân cho anh hai phần.

Nói xong, Bác Dung liền nhìn hai người Trần Dục Căn cùng Trịnh Ức Đao một chút, nói:

– Bởi vì di tích là do tôi phát hiện, nên tôi được ba phần, hai người mỗi người được hai phần. Còn lại một phần thì ai ra lực nhiều liền thuộc về người đó, mọi người có ý kiến gì không?

Diệp Mặc bỗng nhiên mở miệng nói:

– Tôi chỉ cần một phần, nhưng Hoàng Tinh Thạch phải thuộc về tôi.

Lời Diệp Mặc vừa nói ra khiến cho ba người đều trở nên trầm mặc, nhưng rất nhanh Bác Dung đã trả lời:

– Tôi đồng ý, thế nhưng nếu như không có Hoàng Tinh Thạch thì anh vẫn như trước nhận một phần, hai người kia mỗi người hai phần.

– Tôi cũng đồng ý.

Trần Dục Căn lập tức hồi đáp. Trịnh Ức Đao gật đầu không nói gì, hiển nhiên cũng tỏ ý tán thành.

Diệp Mặc biết rõ tâm tư của ba người này, Hoàng Tinh Thạch đương nhiên trân quý, thậm chí so với vật quý trong hai phần đó còn trân quý hơn. Nhưng có một vài vấn đề lớn ở trước mắt, thứ nhất, đó là Hoàng Tinh Thạch rốt cuộc có ở đó hay không, không ai biết. Du Bạch Sinh là tông sư luyện khí, nếu như y đã đem Hoàng Tinh Thạch đi luyện khí thì Diệp Mặc coi như bỏ phí công sức.

Một phần đồ vật của một tu sĩ Hư Thần hiển nhiên không hề ít, huống chi là một phần đồ vật của một tông sư luyện khí

Thứ hai, Hoàng Tinh Thạch ở trong tay bọn họ chỉ rước lấy họa, không có bất kỳ tác dụng gì. Năm đó, sở dĩ Du Bạch Sinh bị truy sát là bởi vì y chiếm được Hoàng Tinh Thạch. Hoàng Tinh Thạch là tài liệu luyện khí đỉnh cấp không sai, nhưng bọn họ không có đủ mặt mũi để đi tìm tông sư luyện khí? Cho dù là có đủ mặt mũi, thì ai dám đi tìm? Lẽ nào chán sống rồi sao?

Hoàng Tinh Thạch được một tông sư luyện khí phát hiện rồi, đâu còn phần của mình? Hơn nữa, nếu như chiếm được Hoàng Tinh Thạch mà không dùng luyện khí thì chẳng khác gì phế vật.

Tu sĩ tu luyện tới Kim Đan tầng chín, có mấy ai là ngốc, có ai sẽ không biết tính toán? Cho nên thay vì theo đuổi Hoàng Tinh Thạch một cách vô ích, không bằng thực tế một chút, chỉ có sớm ngày thăng cấp lên Nguyên Anh mới là đạo lý.

Bốn người cuối cùng cũng đạt được mục đích nhất trí, cho Bác Dung dẫn đường, đi tìm di tích mà Du Bạch Sinh lưu lại. Hơn nữa cũng đã phân chia xong, Diệp Mặc được một phần, thế nhưng Hoàng Tinh Thạch phải thuộc về hắn. Bác Dung được ba phần, còn lại hai người mỗi người hai phần, hai phần còn lại phân cho người nào xuất lực nhiều nhất.

Về phần trợ giúp Diệp Mặc săn bắt yêu đan của Cửu Túc Hải Xà, Diệp Mặc không nói gì nên Bác Dung cũng giả vờ quên đi, hai người còn lại lại càng không quan tâm tới chuyện đó.

Trong lòng Diệp Mặc có chút cẩn thận, tuy rằng hắn động tâm vì Hoàng Tinh Thạch, nhưng hắn và Bác Dung lần đầu tiên gặp mặt, y đã cho hắn chỗ lợi như vậy, hắn cảm giác có chút không nỡ. Huống chi Bác Dung và hai người còn lại xem ra rất quen thuộc, nếu nói như vậy, bốn người hiện tại chia thành hai phe, hắn chỉ có một mình, hiển nhiên là đang trong hoàn cảnh không tốt.

Thế nhưng Diệp Mặc không hề để ý tới những chuyện này, cho dù đối phương ba người hợp lực đối phó hắn, hắn cũng không sợ. Nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, hắn không có ý định tính kế người khác, cũng không để bị người khác tính kế.

Sự tình bàn bạc xong, ba người Bác Dung cũng không muốn bỏ phí thời gian, Diệp Mặc lại càng không muốn trì hoãn. Bốn người hợp ý nhau, đều đồng ý lập tức xuất phát.

Thời điểm Diệp Mặc lấy ra Phi Vân Thuyền, tuy rằng khiến cho ba người Bác Dung kinh ngạc, nhưng cũng không quá kỳ quái. Diệp Mặc phát hiện pháp bảo phi hành của ba người bọn họ đều là linh khí phi hành trung phẩm, hơn nữa chất lượng chiếc xe bay của Bác Dung tựa hồ không kém Phi Vân Thuyền của hắn, Diệp Mặc chỉ biết, tu sĩ Nam An Châu quả nhiên giàu có hơn Bắc Vọng Châu nhiều.

Ba người Bác Dung tại thành Mạc Hải cùng lắm chỉ có trình độ ngang nhau mà thôi, bọn họ đều có linh khí phi hành trung phẩm, tu sĩ có xuất thân tốt thì linh khí phi hành hẳn phải tốt rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.