Nữ tu kia lại không hề chú ý tới vẻ mặt của Diệp Mặc, chỉ lo nói:
– Nghe nói lúc ấy quản sự của thương hội Dương Hải đã yêu cầu người của thành Phỉ Hải thu hồi đất của Mặc Nguyệt. Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, quản sự Vương của thành Phỉ Hải chịu trách nhiệm về việc này lại bế quan, nói là đang thời điểm quan trọng tấn cấp Nguyên Anh. Mà thương hội Dương Hải ở Phỉ Hải luôn luôn cường thế. Ngay cả thành chủ cũng phải cho bọn họ chút mặt mũi. Đối với Mặc Nguyệt một thương hội từ bên ngoài đến, bọn họ căn bản không để vào mắt. Thành Phỉ Hải mặc kệ, nhưng không ngờ bọn họ trực tiếp phái hai gã tu sĩ Nguyên Anh tới cửa.
Hai gã tu sĩ Nguyên Anh, một mình Ngu Nguyệt Hoa tuyệt đối không có cách nào ngăn cản được. Diệp Mặc âm thầm hạ quyết tâm, lần này trở về, bất kể thế nào cũng phải chế luyện một ít đan dược tu luyện cho tu sĩ Nguyên Anh, để Ngu Nguyệt Hoa sớm tấn cấp Hư Thần. Tuy nhiên Diệp Mặc không quá lo lắng. Dù sao với trận pháp do hắn bố trí ra, hai gã tu sĩ Nguyên Anh vẫn chả là gì.
– Nhưng điều khiến hai gã tu sĩ Nguyên Anh của thương hội Dương Hải không thể tưởng tượng được là một Tông Sư trận pháp Kiếp Biến tới bố trí trận pháp cho thành Phỉ Hải đang làm khách tại Mặc Nguyệt. Tiền bối Kiếp Biến kia biết hai gã Nguyên Anh này tới gây phiền phức cho Mặc Nguyệt. Ngay lập tức tiền bối đó đã phế Nguyên Anh hai người, ném toàn bộ ra ngoài.
Nữ tu kia nói tới đây, Diệp Mặc mới thở phào một tiếng. Tuy rằng hắn không biết vì sao tiền bối Kiếp Biến kia lại có quan hệ với Mặc Nguyệt. Nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác được dường như điều này có liên quan đến trận pháp do hắn bố trí ra.
Người thanh niên thật thà chất phác kia nghe đến đó cũng lắc đầu lên tiếng trả lời:
– Những người đó thật sự là mắt chó nhìn người. Biết có tiền bối Kiếp Biến làm chỗ dựa cho Mặc Nguyệt, người chủ sự thương hội Dương Hải chẳng những không dám trả thù, ngược lại còn mang theo lễ vật tới cửa nhận lỗi.
Người tu sĩ áo đen rất ít nói chuyện kia lại trầm giọng nói:
– Các người không nên xem thường thương hội Dương Hải. Cho dù thương hội Ngạo Thành không mạnh như bọn họ. Nhưng tiền bối Kiếp Biến kia là người Nam An Châu. Chung quy ông ta không có khả năng ở lại thành Phỉ Hải mãi. Cho nên sau khi tiền bối Kiếp Biến kia đi rồi, Mặc Nguyệt vẫn có thể bị nguy hiểm. Cho dù bọn họ công khai động thủ, nhưng cũng có thể ngấm ngầm thu dọn Mặc Nguyệt từ bên ngoài tới này.
Diệp Mặc không nói được một lời, nhưng hắn lại đồng tình với những lời nói của tu sĩ áo đen này. Dựa vào một tu sĩ Kiếp Biến từ Nam An Châu tới làm chỗ dựa, hiển nhiên không phải là biện pháp tốt.
– Đúng rồi, chị Điềm, chị nói thử xem vì sao tu sĩ Kiếp Biến kia lại có quan hệ với Mặc Nguyệt được?
Người thanh niên thật thà chất phác kia bỗng nhiên giúp Diệp Mặc hỏi một câu mà hắn đã muốn hỏi từ lâu.
Nữ tu kia lắc đầu nói:
– Điều này thì chị cũng không biết. Nhưng chị khẳng định quản sự Vương của thành Phỉ Hải kia khẳng định biết chuyện này. Cho nên thời điểm thương hội Dương Hải tìm ông ta, ông ta liền lấy lý do bế quan. Chị nghe người ta nói, mỗi lần tiền bối Kiếp Biến kia đến Mặc Nguyệt, đều đi tới đi lui xung quanh Mặc Nguyệt.
Lúc này Diệp Mặc đã hiểu ra. Hiển nhiên tiền bối Kiếp Biến kia thích phương pháp bố trí trận pháp của hắn, muốn cùng hắn tham luận và nghiên cứu kiến thức về trận pháp. Chỉ có điều hắn luôn ở biển sâu không trở về mà thôi.
Biết Mặc Nguyệt được một tiến bối Kiếp Biến kỳ bảo vệ, thật ra Diệp Mặc có chút yên tâm. Hắn không ngờ được Mặc Nguyệt chỉ ở thành Phỉ Hải trong thời gian mấy tháng, đã trở thành kẻ thù của thương hội Dương Hả. Xem ra đám người Tô Tĩnh Văn đã phát huy đầy đủ khả năng buôn bán mà mình có thể. Nhưng các nàng nghĩ quá đơn giản. Nơi này không thể giống như Ninh Hải. Nếu như hắn ở Phỉ Hải, chắc chắn sẽ không gây ra náo động như thế.
Có thể Mặc Nguyệt được xây dựng rất tốt, nhưng trên buôn bán tuyệt đối không thể gây sự, chí ít hiện tại không thể.
Tuy nhiên không phải Diệp Mặc sợ phiền phức. Nếu đã đắc tội, vậy dứt khoát loại bỏ toàn bộ. Hắn tuyệt đối không để cho nhân tố nguy hiểm này có thể tiếp tục tồn tại. Nếu như đánh không chết, vậy chỉ có thể lại bỏ chạy.
Sau khi nghe được tin tức, Diệp Mặc không có ý tiếp tục ở lại nữa. Hắn đứng lên ôm quyền nhìn mấy người nói:
– Cảm ơn mấy vị đã báo cho tôi biết biết tin tức mới về thành Phỉ Hải…
Không đợi Diệp Mặc nói dứt lời, nữ tu kia nhỏ giọng nói với Diệp Mặc:
– Vị tiểu ca này, không phải tôi đã nói với anh, tu vi của anh còn chưa đến Kim Đan. Về chuyện thương hội Ngạo Thành, về sau anh không thể nói như lúc nãy. Bằng không anh chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Diệp Mặc mỉm cười nói.
– Tôi biết rằng. Cảm ơn vị đại tỷ này.
– Buổi tối Phỉ Kỳ Đảo có một hội đấu giá lớn. Nếu như lần này sau khi anh rời bến có mang về thứ gì tốt, có thể tới bán tại hội đấu giá. Khẳng định có thể bán ra với một giá tốt.
Thấy Diệp Mặc nghe theo lời khuyên bảo của mình, nữ tu kia đã có lòng tốt nhắc nhở Diệp Mặc một câu.
Diệp Mặc thật sự không muốn tham gia hội đấu giá. Tuy rằng hắn nhận được rất nhiều thứ, nhưng Phỉ Kỳ Đảo lại không phải là một chỗ tốt để ra tay. Hắn có rất nhiều thứ nhưng lại không thể để lộ. Một khi bị người khác biết hắn đoạt được nhẫn của yêu thú kia, hắn sẽ không dễ dàng rời đi được.
Sau khi Diệp Mặc rời khỏi quán rượu, hắn lại khôi phục tu vi Kim Đan tầng năm của mình. Ở nơi này, nếu thể hiện tu vi thật sự của mình ra có thể sẽ bớt rất nhiều phiền toái.
– Mỗi năm một lần Phỉ Kỳ Đảo lại tiến hành một hội đấu giá lớn như đêm nay. Các loại báu vật quý giá đều được mang ra đấu giá. Chỉ có những thứ anh sẽ không thể tưởng tượng được, không có những thứ anh chưa từng nhìn thấy…
– Chỉ cần hai viên linh thạch hạ phẩm, anh có thể tìm hiểu tất cả ở trong này..
Mấy tên tu sĩ luyện khí, đưa quảng cáo đi tuyên truyền khắp nơi.
– Toàn bộ những thứ trong danh sách quảng cáo này đều được đem ra bán đấu giá trong tối nay sao?
Một gã tu sĩ Kim Đan dùng hai viên linh thạch đổi lấy một tập san quảng cáo, thuận miệng hỏi.
Tên tu sĩ luyện khí kia vội vàng cung kính nói:
– Tiền bối, 80% trở lên đều có mặt trong danh sách. Đương nhiên còn có một vài bảo bối sẽ giữ lại. Chúng tôi cũng không biết…
– Tôi biết rồi.
Tên tu sĩ Kim Đan kia cầm tờ quảng cáo khẽ nói một câu, sau đó xoay người rời đi, không để ý tới tu sĩ luyện khí kia nữa.
– Cho tôi một quyển đi.
Diệp Mặc tung ra hai viên linh thạch hạ phẩm, cầm một quyển qua.
Kỳ thật trên tập danh sách cũng không có nhiều, nhưng quả thật giống như tu sĩ luyện khí kia quảng cáo, chí ít cũng không sai. Thậm chí còn có linh thảo cấp sáu, linh khí thượng phẩm các loại.
– Yêu đan của Đề Hoa Thú?
Diệp Mặc lập tức kinh ngạc kêu lên. Yêu đan của yêu thút cấp bẩy là cực kỳ quý giá, căn bản không mua được. Không ngờ được chỉ là một hội đấu giá nhỏ trên Phỉ Kỳ Đảo này lại có được nó.
Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc thốt ra tiếng như vậy ngoại trừ yêu đan của yêu thú cấp bảy ra, còn có loại yêu thú Đề Hao Thú này. Đề Hoa Thú cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa tốc độ của nó vô cùng nhanh. Người bình thường căn bản không có cách nào bắt được. Cho dù là tu sĩ Hư Thần cũng đừng hòng lấy được yêu đan của Đề Hoa Đan. Nhưng điều khiến Diệp Mặc tiếc nuối là, hắn chỉ biết có Đề Hoa Thú, lại không nhận ra nội đan của Đề Hoa Đan. Thậm chí ngay một lần nhìn thấy loại yêu thú này cũng chưa có. Bạn đang đọc truyện tại – www.Truyện FULL
– Yêu đan của Đề Hoa Thú sao?
Một gã tu sĩ Kim Đan sau khi nghe Diệp Mặc nói vậy, lập tức khiếp sợ kêu lên. Anh ta lập tức nhìn về phía tên tu sĩ luyện khí kia kêu lên:
– Cho tôi một tờ.
Sau khi anh ta lấy được tờ danh sách, lập tức ngạc nhiên mừng rỡ lặp lại một câu.
– Quả nhiên là yêu đan của Đề Hoa Thú, còn là Đề Hoa Thú cấp bảy…
Trong lòng Diệp Mặc lại âm thầm nghĩ. Tuy rằng khó có thể bắt được Đề Hoa Thú, lại còn là yêu thú cấp bảy, thực sự chưa có chỗ nào làm được.
Tuy rằng Diệp Mặc rất muốn tiến lên hỏi một chút, nhưng hắn biết nếu mình đường đột như vậy, hơn nữa người kia cũng không chắc sẽ nói. Tuy rằng hắn có một quyển “vật”, tri thức trong đó nhiều hơn so với người bình thường. Nhưng lúc này hắn mới biết được, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Ở một góc rất bình thường, luôn luôn có những điều mà anh chưa biết.
Diệp Mặc vốn không cảm thấy hứng thú gì đối với hội đấu giá, nhưng bởi vì sự xuất hiện của yêu đan cấp bảy, hắn quyết định đi xem.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm tới một nơi hẻo lánh, lại đội Cửu Biến lên. Đi hội đấu giá, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì. Nếu như có có chuyện gì xảy ra, hắn đội Cửu Biến vào, sẽ không có người nào biết hắn là ai
Lần này Diệp Mặc biến thành một gã công tử với khuôn mặt tái nhợt. Sau khi hắn ăn mặc thỏa đáng, cầm một cây quạt linh khí đi tới lối vào của hội đấu giá.
Tuy rằng còn mấy giờ nữa mới tới giờ hội đấu giá bắt đầu, nhưng Diệp Mặc không muốn chen chúc tiến vào khi đông người. Hắn quyết định đi vào trước.
Đứng đón tiếp ở cửa hội đấu giá chính là một gã tu sĩ Trúc Cơ tầng chín. Anh ta thấy cách ăn mặc của Diệp Mặc rất bảnh, hơn nữa mắt hướng lên trời, vừa nhìn cũng biết là Nhị thế tổ, ngược lại không dám khinh thường.
– Vị tiền bối này, còn mấy giờ nữa hội đấu giá mới bắt đầu. Hiện tại ngài muốn vào đó sao?
Tu sĩ Trúc Cơ kia thận trọng hỏi.
Mắt Diệp Mặc liếc ngang một cái nói.
– Thế nào, chẳng lẽ không thể?
Tu sĩ Trúc Cơ kia bị ánh mắt không nói đạo lý của Diệp Mặc quét ngang qua liền giật mình một cái, trong lòng thầm nghĩ những kẻ Nhị thế tổ này thật khó hầu hạ. Cũng không biết hắn là từ nhà nào đi ra.
– Có thể, đương nhiên có thể…
Tu sĩ Trúc Cơ kia căn bản không dám nhìn sắc mặt Diệp Mặc, vội vàng đáp. Anh ta biết đắc tội người như thế, cuối cùng anh ta có lý, anh ta cũng sẽ chết.
– Cho tôi phòng riêng đắt nhất.
Nguyên tắc của Diệp Mặc căn bản chính là không cần tốt nhất, chỉ cần đắt nhất, điều này khiến hắn sắm tốt vai Nhị thế tổ. Tu sĩ Trúc Cơ kia cũng không dám nhìn hắn, chứng tỏ đến bây giờ biểu hiện của hắn vẫn không tồi.
Tuy nhiên cho dù một tu sĩ Trúc Cơ theo dõi hắn, hắn tin tưởng cũng không nhìn ra được điều gì. Hắn vốn tưởng rằng loại hội đấu giá thế này, chí ít phải có một tu sĩ Kim Đan ra tiếp đón.
– Phòng riêng đắt nhất cần một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm. Tiếp theo…
Tu sĩ Trúc Cơ kia lập tức đáp lại. Anh ta biết loại phòng riêng đắt nhất chỉ có để xem, rất ít người thật sự muốn vào đó. Dù sao một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm đối với tu sĩ Kim Đan mà nói đã là một tài sản tương đối lớn. Có tu sĩ Kim Đan lấy ra toàn bộ tài sản trên người, cũng không có nhiều linh thạch như vậy. Thậm chí đây còn là tu sĩ Kim Đan khá giàu có tại đây. Nếu là tu sĩ Kim Đan nghèo một chút, thậm chí trên người chỉ có một hai nghìn linh thạch thượng phẩm. Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Diệp Mặc khoát tay chặn lại, ngắt lời người tu sĩ Trúc Cơ này nói.
– Không cần tiếp theo. Đây là một trăm nghìn.
Nói xong Diệp Mặc lấy ra một túi trữ vật có chứa một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm ném cho tu sĩ Trúc Cơ kia.
– Đừng lầm bầm, dẫn tôi tới phòng riêng nghỉ ngơi.
– A…
Tu sĩ Trúc Cơ kia ngẩn người ra một chút. Nhưng anh ta đã nhanh chóng kịp phản ứng.
– Được, được, mời tiền bối theo tôi cùng nhau đi vào.
Hội đấu giá lần này dành ra ba phòng riêng đắt nhất, chỉ vì muốn nâng cao cấp bậc của hội đấu giá mà thôi. Kỳ thật cũng không cho rằng sẽ có người chọn phòng riêng đắt nhất. Dù sao loại hội đấu giá như vậy còn chưa thu hút được những tu sĩ có trình độ cao. Nhưng tu sĩ Trúc Cơ này không thể tưởng tượng được, vị khách đầu tiên bước vào lại yêu cầu phòng riêng đắt nhất.
*Nhị thế tổ: chỉ những người cậy gia đình giàu có mà lên mặt, tiêu xài phung phí, có thể nói là một loại phá gia chi tử.