Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 970: Kiếm trận lợi hại



Thấy Diệp Mặc ở giữa kiếm trận của mình, chỉ lấy đao của hắn ra bổ một đao, tu sĩ Kim Đan tầng chín kia nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh.

Nếu kiếm trận của gã dễ dàng bị phá giải như vậy, gã không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. Cho dù Diệp Mặc là Kim Đan tầng chín viên mãn, gã cũng tự tin một chiêu của đối phương cũng không thể phá giải được kiếm trận của gã.

Bởi vì kiếm trận của gã chẳng những là tổ hợp kiếm quang ở mặt ngoài, hơn nữa còn có một số tổ hợp ám quang căn bản không thể nắm lấy. Trừ phi thần thức hùng mạnh đến trình độ nhất định, nếu không những ám quang này liền hoàn toàn có thể chém chết người tu sĩ trước mắt này.

Một chiêu này của gã không biết giết qua bao nhiêu tu sĩ có thực lực mạnh hơn so với gã, gã không lần nào thua cuộc.

Chít chít…

Mấy tiếng kêu giống như như con chuột tốn hơi thừa lời vang lên, đao quang ‘Tử Đao’ và kiếm quang kiếm trận đụng vào nhau. Chân nguyên xung quanh hai người đều bị đụng vào nhau, sau đó đao quang kiếm quang rải rác ra va chạm không ngừng run rẩy.

Tu sĩ Kim Đan tầng chín kia thấy một đao của Diệp Mặc không ngờ có thể kích phát ra đao quang dày đặc như thế, hơn nữa đao quang đó còn có thể chuẩn xác đánh bay kiếm quang trong kiếm trận của gã, lập tức càng thêm kiêng nể Diệp Mặc. Nhưng gã cũng không lo lắng, kiếm trận của gã chỉ vừa mới bắt đầu.

Điểm chủ chốt của ‘Huyễn Vân Hành ý đao’ chính là sự kết hợp của đao ý và tâm ý, bởi vì thần trí của hắn hùng mạnh, đao quang hắn bổ ra thậm chí có thần trí của hắn ở trong đó, cho nên có được linh tính nhất định, có thể tìm được chính xác vị trí kiếm quang trong kiếm trận cũng là điều không bất ngờ.

Lúc trước Vô ảnh kiếm của Kế Trí Nguyên lợi hại như vậy cũng bị hắn phá vỡ, đừng nói đến kiếm trận còn chưa thành thục này.

Nhưng Diệp Mặc sau khi bổ ra một đao kia. Luôn cảm giác có nhiều chỗ không ổn.

Hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, bởi vì hắn tin tưởng trực giác của mình. Cho nên hắn không đợi ‘Tử Đao’ thu về, liền vận chuyển chân nguyên, lại bố trí một bức tường chân nguyên bảo vệ ở xung quanh người. Nguồn truyện:

Bức tường chân nguyên bảo vệ của Diệp Mặc vừa mới bố trí xong, cũng cảm giác được cả người một trận phát lạnh. Diệp Mặc biết rằng phản ứng của hắn đã xem như nhanh lắm rồi, nhưng mấy đạo kiếm quang hắn không phát hiện ra vẫn dễ dàng phá rách tường chân nguyên bảo vệ của hắn, trực tiếp đánh vào trên người của hắn.

Tuy rằng sau khi bị thương. Diệp Mặc đã kịp thời nuốt ‘Phục chân đan’ và ‘Sinh nguyên đan” để chữa thương, nhưng vẫn phun ra một ngụm máu, có thể thấy được giữa kiếm trận này có rất nhiều kiếm quang lợi hại mà hắn mơ hồ nhìn không thấy.

Thấy Diệp Mặc sau khi trọng thương. Chỉ phun ra một ngụm máu, miệng vết thương đổ máu liền dịu xuống, người tu sĩ Kim Đan tầng chín này cực kỳ kinh ngạc. Và gã lập tức biết được trên người tu sĩ kia có không ít đan dược tốt.

Nghĩ đến đây, trong lòng của gã lại nhiệt thiết. Trong mắt gã, Diệp Mặc nhất định là tu sĩ Kim Đan Đại viên mãn, hắn đã có những đan dược tốt đó, còn có phi thuyền loại linh khí thượng phẩm đắt tiền này, đã nói lên hắn rất có thể có đan dược thăng cấp Nguyên Anh.

Nếu có thể có đan dược thăng cấp Nguyên Anh, cho dù bị mất những huynh đệ này gã cũng thấy xứng đáng. Gã vừa định tiếp tục phát động kiếm trận tiến hành công kích Diệp Mặc, thì thấy đối phương trong chớp nhoáng đã thoát khỏi kiếm trận của gã.

Gã lập tức ngây ngẩn cả người, kiếm trận của mình mới chỉ công kích một lần đã bị người ta phá vây thoát ra. Tuy rằng tu vi của gã quá thấp, không có cách nào lĩnh ngộ việc kiếm trận liên tục công kích, nhưng gã lại biết, tu sĩ trước mắt này nhất định tinh thông trận pháp, thậm chí đối với kiếm trận cũng có được hiểu biết nhất định. Nếu không hắn sẽ không có khả năng thoát khỏi kiếm trận nhanh như vậy.

Diệp Mặc vào lúc bị thương đã tìm được chỗ thoát ra khỏi kiếm trận. Lập tức liền trốn ra. Nếu hắn không bị thương, hắn còn có thể tiếp tục ở lại bên trong kiếm trận tìm hiểu một chút, nhưng sau khi bị thương, hắn sẽ không mạo hiểm như vậy.

Sau khi thoát ra, Diệp Mặc vừa định kiểm tra một chút xem thử bên trong kiếm trận là vật gì, lần đầu tiên đã lừa gạt thần trí của hắn khiến hắn bị thương. Không ngờ tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia liền ra tay, không cho Diệp Mặc chút thời gian để thở nữa. Gã này sử dụng một thanh trường kiếm linh khí trung phẩm, không phải phi kiếm.

Diệp Mặc bị kiếm trận đả thương, trong lòng đang khó chịu, người tu sĩ Kim Đan tầng bảy này lại đánh lén hắn, hắn cũng bất chấp thần thức đang bị thương, một đạo ‘Thần hồn thứ’ đâm qua gã kia.

Tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy chỉ ngây người một lát, ‘Tử Đao’ trong tay Diệp Mặc đã kéo theo một đường ánh sáng màu tím, đánh vào trên đầu tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy. Diệp Mặc không đợi gã rơi xuống, đã lấy đi nhẫn trữ vật và linh khí trường kiếm của gã, đồng thời nuốt xuống một viên ‘Phục thần đan’.

Hiệu quả giết địch của ‘Thần hồn thứ’ thật không tệ, nhưng cũng tổn thương khá lớn đối với thần thức của mình, huống chi Diệp Mặc chỉ vừa mới nhập môn ‘Tử nhãn thần hồn thiết cát’. Cho nên, hắn căn bản cũng không thấy tiếc ‘Phục thần đan’.

Tên tu sĩ sử dụng kiếm trận vừa mới đả thương Diệp Mặc kia, đang muốn tiếp tục triển khai kiếm trận vây khốn Diệp Mặc, lại phát hiện đồng bọn của gã đã bị Diệp Mặc giết chết, lập tức trong lòng càng phẫn nộ hơn.

Bảy thanh phi kiếm vờn quanh ở bên cạnh gã lại một lần quét tới phía Diệp Mặc, gã thấy sắc mặt Diệp Mặc tái nhợt, biết Diệp Mặc vừa rồi tuy rằng trong thời gian ngắn giết đồng bọn của gã, nhưng cũng đã bị thương.

Diệp Mặc tỉnh táo lại, hắn tuy rằng mất máu rất nhiều, hơn nữa thần thức vừa rồi cũng bị hao tổn quá lớn, nhưng tu sĩ Kim Đan tầng chín này dường như cũng không được tốt như vậy. Chỉ cần nhìn sắc mặt gã tái nhợt, đã biết kiếm trận này đã tiêu hao rất nhiều chân nguyên và thần thức của gã.

Diệp Mặc ở nháy mắt liền phóng ra ‘Vô ảnh”, đồng thời không đợi bảy thanh phi kiếm kia lại vây khốn hắn, ‘Tử Đao’ cũng đã bổ ra.

Rất muốn đánh nhau với tên tu sĩ luyện khí tầng chín này một phen, thử nhìn kiếm trận của gã một chút, nhưng Diệp Mặc cũng biết lúc này hắn đang bị thương, không thích hợp, hơn nữa ai biết còn có những người nào sẽ tới đây hay không? Mà người kia tuyệt đối sẽ không kém Kế Trí Nguyên, thậm chí còn lợi hại hơn một chút. Đối với Diệp Mặc mà nói, giải quyết càng sớm càng tốt.

Bành bành bành…

‘Tử Đao’ của Diệp Mặc và kiếm trận lại đụng vào nhau, nhưng lần này, Diệp Mặc lại thông qua đao ý cảm nhận được cái loại kiếm quang cất dấu bên trong kiếm trận kia, kiếm quang đó rất khó dùng thần thức để quét đến, lại tồn tại ở giữa kiếm trận, ẩn nấp rất kỹ, một khi mình bị kiếm trận vây, cho dù có thể ngăn cản kiếm quang mà kiếm trận kích phát, nhưng cũng sẽ bị cái loại kiếm quang ẩn núp trong bóng tối này đả thương.

Lần đầu tiên, hắn bị thương chính là như vậy.

Tuy rằng Diệp Mặc còn chưa có phương pháp ngăn cản loại kiếm quang ẩn nấp thay đổi thất thường, nhưng muốn Diệp Mặc bị thương hai lần ở cùng một chỗ, thì tuyệt đối không thể nào. Hắn không đợi kiếm quang kiếm trận hoàn toàn kích phát, đã triển khai một chiêu ‘Thần hồn thứ’ ra

Hắn muốn trước khi tu sĩ Kim Đan tầng chín này phát động trận pháp công kích, hắn nên khống chế gã trước.

Tu sĩ Kim Đan tầng chín kia thật không ngờ còn có loại phương pháp công kích thần thức ‘Thần hồn thứ’ thần kỳ này. Nhưng thời gian quá ngắn, gã không có cách nào đánh lén Diệp Mặc. Tuy rằng thời gian ngắn, nhưng kiếm trận của tên tu sĩ Kim Đan này lại lâm vào hỗn độn, kiếm quang ẩn nấp kia đột nhiên biến mất không thấy nữa.

Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ, lập tức chỉ biết kiếm trận này yêu cầu rất cao đối với thần thức của tu sĩ, không thể để thần thức bị quấy nhiễu

Gần như đồng thời, ‘Tử Đao’ trong tay Diệp Mặc lại bổ ra một lần nữa, lần này ‘Huyễn Vân Phi toàn đao” và ‘Vô ảnh’ căn bản cũng không cần Diệp Mặc chỉ huy, trực tiếp đã tập trung vào mọi nơi trên kinh mạch của người tu sĩ này.

Kinh nghiệm chiến đấu của tên tu sĩ Kim Đan tầng chín này cực kỳ phong phú, thần trí của gã tê rần, kiếm trận hơi loạn một chút, là gã đã biết sự việc không tốt rồi.

Nếu như là tu sĩ bình thường khi phát hiện mình gặp nguy hiểm, có lẽ phản ứng đầu tiên là muốn cao chạy xa bay. Nhưng gã lại biết hiện tại tuyệt đối không thể trốn, phản ứng đầu tiên của gã không ngờ là lấy ra một tấm bùa, kích phát ra

Diệp Mặc thấy tấm bùa này, ánh mắt ngưng tụ, một loại cảm giác bị uy hiếp xông lên đầu. Đây không ngờ là một tấm ‘Anh đan phù”. ‘Anh đan phù’ thực tế mà nói chưa được tính là bùa, mà là pháp bảo công kích được tu sĩ Nguyên Anh luyện chế ra, chỉ có hiệu quả một lần. Tu sĩ Nguyên Anh luyện chế ra bùa này rất lợi hại. Chỉ có điều có một khuyết điểm, chính là tu sĩ cấp thấp dùng nó, cần có thời gian nhất định để kích phát nó.

Kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Mặc cũng rất phong phú, ‘Anh đan phù’ vừa xuất hiện là hắn biết lúc này căn bản cũng không thể trốn, biện pháp tốt nhất chính là lập tức ngăn cản đối phương kích phát bùa.

Lúc này ‘Tử Đao’ mang theo một vòng đao quang bao vây tu sĩ Kim Đan tầng chín này, nhưng tu sĩ Kim Đan tầng chín này không ngờ không chú ý tới vòng xoáy đao quang của ‘Tử Đao’, gã vẫn muốn kích phát bùa như cũ.

Nếu như không có ‘Vô ảnh’, hoặc là tên tu sĩ này sớm kích phát tấm bùa một chút, Diệp Mặc căn bản cũng không có biện pháp tốt. Nhưng tên tu sĩ Kim Đan vẫn không nỡ lấy ra tấm bùa này, hiện tại kích phát có chút hơi chậm.

Không đợi ‘Tử Đao’ dừng ở đỉnh đầu của gã, gã cũng cảm giác được kinh mạch của mình đau buốt, gã lập tức chỉ biết không ổn, bị đánh lén rồi.

Lúc này gã cũng không dám tiếp tục kích phát bùa, khẩn trương dùng chân nguyên bao vây ‘Vô ảnh”, không cho ‘Vô ảnh’ tiếp tục tàn sát bừa bãi.

Nhưng ‘Tử Đao’ với vô số đao quang đã bao vây lấy gã.

“Răng rắc, răng rắc “

Mấy tiếng vang phát ra, Diệp Mặc phát hiện ‘Huyễn Vân Phi toàn đao’ không ngờ không làm gã bị thương, mà chỉ làm rách áo giáp linh khí trên người gã, sau đó chỉ có xuất hiện thêm mấy vết thương nhỏ mà thôi.

Diệp Mặc trong lòng giật mình, khó trách người này không để ý đến việc ‘Tử Đao’ công kích, vẫn còn muốn kích phát ‘Anh đan phù” như cũ, hóa ra là ỷ vào chính mình có một bộ áo giáp linh khí thật tốt.

Tu sĩ Kim Đan tầng chín này thấy áo giáp linh khí trên người mình bị một đao của Diệp Mặc chém nát, liền biết mình đã không có bảo bối gì nữa, gã bất chấp tất cả xoay người bỏ chạy.

Diệp Mặc đương nhiên sẽ không để gã chạy trốn, lại một đao bổ ra. Tu sĩ này rơi vào đường cùng, đành phải khống chế kiếm trận để ngăn cản một đao kia của Diệp Mặc. Nhưng gã vẫn là được cái này mất cái khác, ‘Vô ảnh’ ở trong nháy mắt liền thoát được chân nguyên trói buộc của gã, lấy tốc độ nhanh nhất cắn nuốt hết Kim Đan của gã.

Kim Đan cũng bị mất, tu sĩ này chỉ có thể trơ mắt nhìn ‘Tử Đao’ xẹt qua cơ thể gã, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.