Diệp Mặc ném ra ba trận kỳ cuối cùng, thậm chí còn lấy viên linh thạch cực phẩm ra, lúc này mới hét lớn một tiếng:
– Đóng lại cho tôi.
Trong nháy mắt, trận pháp phòng ngự của Diệp Mặc đã được bố trí xong. Vô số ánh sáng màu trắng chớp động. Chỗ Diệp Mặc và Kế Trí Nguyên chiến đấu không còn là nơi trống trải nữa.
Trận pháp là tôi bố trí. Đây địa bàn là của tôi.
Diệp Mặc lại dùng thần thức đảo qua. Kế Trí Nguyên đang ẩn mình trong kiếm ảnh của gã, ngơ ngác nhìn trận pháp Diệp Mặc đã bố trí. Sau một lúc lâu gã mới thì thào tự nói một câu.
– Trận pháp cấp ba đỉnh phong?
Thần thức của Diệp Mặc vừa động. Vô số kiếm ảnh trong trận pháp lập tức bị ánh sáng màu trắng trong trận pháp của Diệp Mặc quét sạch, biến mất không thấy nữa.
Hắn thở ra một hơi thật dài. Vẫn bị động chịu đòn, mãi đến khi trận pháp của mình được bố trí ra, hắn mới có thể nói chuyện đường sống. Trận pháp này là của hắn. Mỗi một chiếc trận kỳ đều có dấu hiệu thần thức của hắn. Muốn tạo ra vô ảnh kiếm gì đó trong địa bàn của hắn, vậy đừng có nằm mơ.
Điều khiến Diệp Mặc không ngờ được là hắn dùng linh thạch cực phẩm để bố trí lên trận pháp, vốn rõ ràng là trận pháp cấp ba sơ đẳng, hiện tại gần như đã tiếp cận đỉnh phong.
Lại nuốt vào hai viên đan dược, Diệp Mặc vẫn không có cách nào khép lại miệng vết thương do kiếm ảnh của Kế Trí Nguyên tạo ra. Thậm chí miệng vết thương còn mơ hồ truyền đến từng trận khí tức lạnh lẽo. Trong lòng Diệp Mặc thầm kêu lợi hại đồng thời cũng thầm kêu may mắn. Nếu như hắn không bố trí trận pháp, trông cậy vào mấy trận bàn cấp hai mà mong có thể chạy thoát khỏi tay Kế Trí Nguyên, đó là si tâm vọng tưởng. Người này thật sự quá lợi hại, Diệp Mặc đã từng gặp không ít Kim Đan viên mãn, nhưng nói thật ra, chưa từng gặp kẻ nào lợi hại như Kế Trí Nguyên này.
Tên này tuyệt đối là có danh tiếng trong Kim Đan Danh Nhân Đường, thậm chí xếp hạng còn không phải thấp.
– Mày quả nhiên là một đại sư trận pháp, hơn nữa tu vi trận pháp còn không đơn giản.
Kế Trí Nguyên lại hiện thân. Tuy rằng giọng điệu âm u lạnh lẽo, lại lộ vẻ xúc động. Phi kiếm của gã mỏng như cánh ve trôi nổi ở trước mặt gã, vẫn tản ra khí tức âm u lạnh lẽo dọa người.
Diệp Mặc phóng ra Tử Đao, căn bản cũng không dự định nói những lời vô nghĩ với người này. Tử Đao lại mang theo vô số ánh đao màu tím. Nhưng khác với lúc trước, lúc này tất cả những ánh đao màu tím đều tập kết ở quanh người Diệp Mặc, càng tụ càng nhiều, cuối cùng hình thành một mảng biển màu tím. Đồng thời đỉnh đầu Diệp Mặc cũng cũng đổ mồ hôi.
Diệp Mặc biết ánh sáng màu tím của hắn nhất thời không làm gì được Kế Trí Nguyên. Hiện tại hắn đã bố trí được trận pháp, dứt khoát liền áp dụng dương mưu. Khi đao khí ánh sáng màu tím của hắn tập trung đến trình độ nhất định, chỉ công kích duy nhất Kế Trí Nguyên. Đến lúc đó, lại phối hợp với sự công kích của trận pháp và Vô Ảnh, hắn không tin Kế Trí Nguyên này có ba đầu sáu tay.
– Chờ một chút.
Nằm ngoài dự đoán của Diệp Mặc, Kế Trí Nguyên không ngờ không muốn động thủ với Diệp Mặc.
Không đợi Diệp Mặc nói chuyện, Kế Trí Nguyên lại nói:
– Tuy rằng trận pháp của mày lợi hại. Nhưng tao dám khẳng định cuối cùng mày vẫn không có cách nào làm gì được tôi. Chỉ cần mày xóa bỏ trận pháp, tao tự nguyện rời đi. Còn xóa bỏ ân oán. Ngay cả hai đệ tử Kim Đan của chúng tao, mày vừa giết, taocũng không truy cứu. Mày phải biết rằng, cho dù cuối cùng tao không chạy thoát, Quỷ Tiên Môn cũng biết là do mày làm. Mày vĩnh viễn cũng không có cách nào trốn thoát khỏi sự truy sát của Quỷ Tiên Môn… Nguồn truyện:
– Đi chết đi…
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, căn bản cũng không để ý tới những lời nói của Kế Trí Nguyên. Dưới sự kích động của chân nguyên, vô số ánh đao màu tím ùn ùn kéo về phía Kế Trí Nguyên. Đồng thời Vô Ảnh và trận pháp công kích cũng được phát động.
Không cần phải nói Quỷ Tiên Phái chỉ là một tông môn năm sao. Cho dù tông môn sáu sao bảy sao thậm chí chín sao, dám uy hiếp Diệp Mặc hắn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không hạ thủ dung tình.
Kế Trí Nguyên biến sắc. Gã không thể tưởng tượng được Diệp Mặc vẫn không hề sợ hãi đối với Quỷ Tiên Phái, dám động thủ với gã. Nhưng lúc này gã cũng không nghĩ được nhiều như vậy. Phi kiếm mỏng như cánh ve trên đỉnh đầu gã giống như vậy mang theo vô số ánh sáng bạc dâng lên.
Nhưng nơi này là trận pháp của Diệp Mặc. Bên trong trận pháp này đều là trận kỳ của Diệp Mặc. Mỗi một góc khuất đều nằm trong sự khống chế của hắn.
Kiếm ảnh của Kế Trí Nguyên im hơi lặng tiếng cuồn cuộn dâng lên khắp bầu trời lại không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào đối với Diệp Mặc nữa. Gần như đồng thời với lúc gã kích động kiếm ảnh, hào quang màu trắng trong trận pháp của Diệp Mặc cũng được kích phát ra, giống như có mắt mà ngăn kiếm ảnh của gã lại.
Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra. Đối với kiếm kỹ khủng khiếp của Kế Trí Nguyên hắn thật sự có chút kiêng kỵ. Loại kiếm kỹ này giống như quỷ khí, âm u lạnh lẽo, không nhìn thấy không nắm bắt được, lại không chỗ nào không xuất hiện. Thậm chí lực sát thương còn vô cùng kinh người. Nếu như không phải hắn đã bố trí trước một trận cơ trong này, hắn thật sự không tìm thấy biện pháp nào tốt có thể phản công được loại kiếm kỹ này.
Rầm rầm rầm rầm ầm
Khi kiếm ảnh quỷ khí âm u của Kế Trí Nguyên bị trận pháp Diệp Mặc ngăn cản, Kế Trí Nguyên càng thúc dục phi kiếm của gã. Kiếm ảnh quỷ khí kia bỗng nhiên biến đổi. Loại cảm giác ban đầu như có như không, không thể chạm đến biến mất không thấy nữa. Trong nháy mắt nó lại trở nên sắc bén đầy áp lực, còn vang dội như sấm chớp. Kiếm kỹ va chạm rầm rầm vào trận pháp phòng ngự của Diệp Mặc khiến nó rung động, dường như bất cứ lúc nào đều có thể làm trận pháp này nổ tung.
Trong lòng Diệp Mặc chấn động. Hắn lập tức chỉ biết bộ kiếm kỹ của đối phương lợi hại hơn nhiều so với những gì vừa rồi đã thể hiện. Nếu như trận pháp của mình không dùng linh thạch cực phẩm, nói không chừng đã bị phá vỡ.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc làm sao dám chậm trễ nữa. Sau khi Tử Đao cuốn lên vô số đao khí với ánh sáng màu tím, hắn lại nắm chặt Tử Đao ‘, cứ như vậy một đao chém qua. Hắn tuyệt đối không thể để Kế Trí Nguyên tiếp tục kích phát chân nguyên của gã, tấn công trận pháp của mình.
Bành bành…
Lại là vô số tiếng động nặng nề vang lên. Tất cả ánh đao màu tím của Diệp Mặc va chạm với tấm chắn do Kế Trí Nguyên vung lên chống đỡ.
Diệp Mặc thấy Kế Trí Nguyên va chạm với đao khí của hắn, miệng điên cuồng phun ra máu tươi, nhưng cuối cũng ánh đao lại bị gã ngăn cản.
Tuy rằng ánh đao màu tím lợi hại, nhưng đối mặt với tấm lá chắn do Kế Trí Nguyên vung lên, dường như cũng không có bao nhiêu lực sát thương. Diệp Mặc không dám do dự, chém Huyễn Vân Hành Ý Đao ra.
Ban đầu Diệp Mặc thi triển Huyễn Vân Hành Ý Đao luôn kích thích ra vô số ánh đao. Sau đó hắn dùng ý niệm của mình khống chế ánh đao. Nhưng lúc này Diệp Mặc không kích phát bất kỳ ánh đao nào. Hắn nhắm mắt lại bổ ra một đao.
Hắn lựa chọn một nơi mình có cảm giác nhất bổ ra một đao. Nếu như người khác thấy một đao này, nhất định sẽ cảm thấy khó hiểu. Bởi vì chỗ Diệp Mặc bổ ra một đao này đúng lúc nằm giữa tấm khiên tròn trong tay Kế Trí Nguyên. Nói cách khác đây chính là chỗ phòng hộ lợi hại nhất của tấm khiên tròn. Nếu như nhất định phải nói tới chỗ khác biệt, đó là một đao này của Diệp Mặc có hơi nghiêng một chút.
Kế Trí Nguyên cũng không hiểu. Gã không rõ vì sao Diệp Mặc muốn xuất ra một đao như vậy. Tuy nhiên gã lập tức lạnh lùng cười rộ lên. Diệp Mặc đây là đang so đấu chân nguyên với gã, hoặc là hắn rất tín nhiệm đao làm bếp trong tay mình. Nhưng chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng một lại dám so đấu chân nguyên với gã, thậm chí còn trong tình trạng đối mặt với tấm khiên linh khí trung phẩm của gã, vậy thật sự là quá coi thường Kế Trí Nguyên gã rồi.
Ngay sau đó, Tử Đao của Diệp Mặc đã bổ vào phía trên tấm chắn linh khí của gã.
Răng rắc
Âm thanh này giống như một cây châm đâm vào màng tai của Kế Trí Nguyên. Sao gã có thể nghe thấy loại âm thanh này? Tử Đao của Diệp Mặc giống như cắt xuống một miếng đậu hủ, chém vỡ tấm chắn linh khí của gã, sau đó trực tiếp bổ vào trước ngực gã. “Phụt” một tiếng, sau mấy lần kiếm ảnh của gã đả thương Diệp Mặc, lần đầu tiên Tử Đao của Diệp Mặc chém trúng Kế Trí Nguyên. Kế Trí Nguyên bị trọng thương.
Không ngờ được trong nháy mắt này hắn tìm được chỗ yếu ớt nhất trong linh khí của mình, đồng thời còn có thể thông qua đó phá hỏng kết cấu bên trong linh khí chém vỡ tấm chắn linh khí? Kế Trí Nguyên không thể tin được nhìn tấm khiên linh khí bị gãy trên tay. Trong đầu gã chỉ có một âm thanh. Sao có thể xảy ra chuyện này? Cho dù trước ngực gã đã tổn thương tới tận xương cốt. Vết thương dài cả thước gã cũng không chú ý tới.
Bất kỳ pháp bảo linh khí nào đều có một chỗ yếu nhất. Đó chẳng khác gì là điểm yếu của pháp bảo. Pháp bảo có đẳng cấp càng tốt, điểm yếu càng nhỏ. Nhưng đối với tu sĩ mà nói, điểm yếu của pháp bảo căn bản không tính là gì, bởi vì pháp bảo của mình đều được mình luyện hóa. Trừ mình ra căn bản cũng không có người nào biết được. Cho dù có người khác biết, nếu như chân nguyên bổ vào trên pháp bảo không thể phối hợp chặt chẽ với kết cấu của bản thân pháp bảo cũng không có cách nào tổn thương pháp bảo.
Nhưng không ngờ sau khi Diệp Mặc tìm được nhược điểm trên tấm khiên linh khí của gã, còn có thể nắm được kết cấu của linh khí này, một đao chém tấm chắn của gã thành hai nửa. Điều này khiến g4 sao có thể không sợ hãi được.
Thấy Kế Trí Nguyên vô cùng kinh hãi như thế, Diệp Mặc làm sao có thể bỏ qua cơ hội này. Tử Đao trong tay lại bổ ra một đao Huyễn Vân Phi Toàn Đao. Đồng thời, Vô Ảnh ẩn núp ở một bên cũng vọt lên.
Máu huyết trong cơ thể Kế Trí Nguyên bị Vô Ảnh cắn nuốt. Trong nháy mắt, gã lại thấy đao màu tím của Diệp Mặc lập tức tâm hồn tất cả nứt ra.
Phụt phụt phụt phụt
Vô số mưa máu văng ra. Kế Trí Nguyên bị Huyễn Vân Phi Toàn Đao của Diệp Mặc hoàn toàn bao lấy.
Lúc này Kế Trí Nguyên thậm chí còn không bằng cả tu sĩ Kim Đan viên mãn mà lúc trước Diệp Mặc gặp trong Sa Nguyên Dược Cốc, bị Vô Ảnh trực tiếp cắn nuốt sạch Kim Đan.
Diệp Mặc không để Vô Ảnh tiếp tục cắn nuốt kinh mạch của Kế Trí Nguyên, mà trực tiếp gọi Vô Ảnh trở về, đồng thời thu hồi trận kỳ của mình.
Về phần phi kiếm mỏng như cánh ve của Kế Trí Nguyên đã bị Diệp Mặc cất vào thế giới trang vàng. Hắn không dám để vào trong nhẫn của mình, để phòng ngừa nếu xảy ra chuyện chẳng may.
Lúc này trong lòng Diệp Mặc rất vui mừng. Vui mừng của hắn đương nhiên là vì đánh bại Kế Trí Nguyên, nhưng quan trọng hơn hắn thật sự đã nắm trong tay cảm giác lấy ý điều khiển đao.
Kế Trí Nguyên không có Kim Đan, hai mắt vô thần nhìn Diệp Mặc, miệng thì thào không biết đang nói cái gì.
Sau khi Diệp Mặc thu hồi trận kỳ, lúc này mới nhìn Kế Trí Nguyên lạnh giọng nói:
– Làm thế nào mới khép lại vết thương do phi kiếm của mày gây ra? Nói đi, nói ra ta cho mày thoải mái một chút. Nếu như không nói, ta sẽ giống như mày đã nói vậy, dùng mồi lửa đốt thần hồn của mày
Kế Trí Nguyên rùng mình một cái, ánh mắt của gã bỗng nhiên lại u ám lạnh lẽo.
– Họ Diệp, mày xong rồi. Cho dù mày trốn khắp Bắc Vọng Châu, mày cũng không chạy thoát khỏi sự truy sát của Quỷ Tiên Phái…
Diệp Mặc liền bạt tay gã một cái.
– Đừng nói nhảm. Nói hay là không.
– Mày nằm mơ đi.
Kế Trí Nguyên cười lạnh nói. Gã tin tưởng Diệp Mặc với tu vi Kim Đan sơ kỳ, cho dù giết gã, cũng không có cách nào ngăn cản bí pháp chạy trốn sinh hồn của gã. Gã còn có thể lại trở thành một quỷ tu.
Thời gian đối Diệp Mặc mà nói vô cùng quý giá. Hắn không có thời gian dông dài với Kế Trí Nguyên. Hắn lấy ra một tấm vải ngũ sắc nhìn Kế Trí Nguyên nói.
– Nếu mày không nói, vậy không cần phải nói nữa.
– Ngũ Thái Phệ Hồn Phiên?
Sắc mặt Kế Trí Nguyên bỗng nhiên đại biến, chấn động kêu lên.