– A…
Quảng Vi bỗng nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó kéo tay Liễu Nguyệt Đường giọng thảm thiết nói:
– Đại sư tỷ, chị đi giúp hắn một chút đi. Vừa rồi Kế Trí Nguyên của Quỷ Tiên Phái cũng đi rồi. Hơn nữa còn không phải chỉ có một mình gã, khẳng định những người đó đều truy sát Diệp Mặc.
Vẻ mặt Cầm Mộ Tâm cũng đầy vẻ mong chờ nhìn Liễu Nguyệt Đường. Tuy rằng Diệp Mặc đã ở trước mặt cô từ chối hôn sự, nhưng hiện tại không ngờ trong lòng cô cũng hi vọng Đại sư tỷ đi giúp Diệp Mặc một chút.
Liễu Nguyệt Đường thở dài nói:
– Sư phụ mấy em đã tới rồi. Chúng ta đi gặp sư phụ đi.
Quảng Vi và Cầm Mộ Tâm quay đầu lại quả nhiên thấy sư phụ và mấy vị trưởng lão trong môn phái qua đây. Bọn họ lập tức hiểu chuyện đi giúp trợ Diệp Mặc không thể thực hiện được nữa.
…
Diệp Mặc vừa bay ra khỏi nơi này, liền cảm nhận được Kế Trí Nguyên cũng đi lên. Ngoại trừ Kế Trí Nguyên ra, còn có hai người khác. Chắc hẳn là do Kế Trí Nguyên gọi tới hỗ trợ, đề phòng hắn chạy trốn.
Kế Trí Nguyên tu vi Kim Đan viên mãn. Mà hai người còn lại đều là Kim Đan hậu kỳ. Diệp Mặc tự biết cho dù mình dùng trận bàn, cũng không giết được ba gã Kim Đan.
Huống gì trận bàn của hắn vẫn còn là trận bàn cấp hai bình thường. Diệp Mặc tin tưởng nếu như hắn có một trận pháp cấp bốn, muốn chém giết ba gã Kim Đan đó thật dễ như trở bàn tay. Hoặc là nói cho dù hắn không có trận pháp cấp bốn, chỉ cần có một trận pháp cấp ba, cũng có thể giết chết Kế Trí Nguyên.
Nhưng vấn đề quan trọng nhất là, hiện tại hắn không có thời gian bố trí trận pháp cấp ba. Vấn đề thứ hai là cho dù có trận pháp cấp ba, đối phương cũng không phải chỉ có một người, mà là ba người.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Cảm nhận được Kế Trí Nguyên đang càng ngày càng tới gần, Diệp Mặc biết hắn nhất định phải quyết định. Nếu không có chủ ý, vậy sẽ muộn mất.
Bỗng nhiên Diệp Mặc thúc dục Tử Đao, tốc độ lại tăng vọt. Kế Trí Nguyên vẫn đuổi theo phía sau Diệp Mặc thấy tốc độ của Diệp Mặc nhanh hơn, trong lòng liền cười lạnh. Cho dù tốc độ của Diệp Mặc nhanh hơn nữa, cchỉ là một gã tu sĩ Kim Đan tầng một cũng không có cách nào trốn thoát khỏi mắt gã.
Diệp Mặc muốn tăng tốc độ, sau đó lại ẩn nấp. Chờ tới khi Kế Trí Nguyên đuổi qua, sẽ đánh lén một người của gã. Cho dù không đánh lén được gã, cũng phải đánh lén hai người khác. Chỉ cần giết được hai người trong ba người đó, cho dù còn lại Kế Trí Nguyên là Kim Đan viên mãn, Diệp Mặc tin tưởng cũng có thể lợi dụng trận pháp đọ sức với gã một trận.
Nhưng điều khiến Diệp Mặc không ngờ được là, hắn vừa tăng tốc, một chân nguyên cực kỳ mạnh mẽ dao động từ khu vực gần đó phi tới, nhanh chóng chạy song song với hắn.
Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống. Hắn biết tiếp tục trốn nữa cũng không chạy được bao xa. Hắn ngừng lại.
Một gã đàn ông hơn năm mươi tuổi xuất hiện ở trước mặt Diệp Mặc. Diệp Mặc cầm Tử Đao trầm mặc. Người này có tu vi Kim Đan viên mãn, thậm chí sắp là Kết Anh. So với Kế Trí Nguyên kia thật sự không kém chút nào. Thậm chí chân nguyên của ông ta còn hùng hậu hơn một chút. Nếu như phía sau còn có Kế Trí Nguyên, và hai Kim Đan hậu kỳ, hôm nay hắn có chạy đằng trời.
– Cậu chính là Diệp Mặc, người đứng đầu luyện đan Danh Nhân Đường sao?
Người đàn ông này không có ý động thủ với Diệp Mặc, ngược lại thuận miệng hỏi một câu.
Diệp Mặc gật đầu. Hắn còn chưa trả lời, Kế Trí Nguyên và hai gã đồng bọn phía sau đã tới nơi này.
Tuy nhiên khi bọn họ thấy ở đây còn có một người khác, bọn họ đều không nói gì, chỉ theo bản năng vây quanh Diệp Mặc và người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia.
Nhưng điều này chỉ diễn ra trong một lát mà thôi. Kế Trí Nguyên dường như đã nhận ra người đàn ông trước mặt kia là ai. Sắc mặt gã lập tức có chút biến hóa, lập tức chủ động đi lên ôm quyền nói:
– Hóa ra Nhan trưởng lão của Tiên Bảo Lâu. Không biết vì sao Nhan trưởng lão lại có thời gian rảnh đến chỗ này vậy?
Diệp Mặc nghe xong liền giật mình. Hắn biết Nhan Tranh có một người đứng sau ở Tiên Bảo Lâu. Không biết có phải người này hay không.
Nghĩ đến đây, hắn không chần chừ nữa, trực tiếp ôm quyền hỏi.
– Tiền bối, xin hỏi có phải tiền bối quen với Nhan Tranh hay không.
Lúc này, hắn nhất định phải hiểu rõ quan hệ đối địch. Bởi vì tình huống hiện tại bất lợi đối với hắn. Hắn muốn biết rõ mục đích của đối phương.
Người đàn ông kia nhìn Diệp Mặc mỉm cười.
– Không sai. Tôi tên là Nhan Quận. Tôi đã từng nghe Tranh nhi nói về cậu. Không ngờ được cậu đã là Kim Đan sơ kỳ. Có thể thấy được ánh mắt của Tranh nhi không tệ. Cậu và tôi đều là Kim Đan. Không cần gọi tôi là tiền bối. Cứ trực tiếp gọi tôi là Nhan trưởng lão là được rồi.
Trong lòng Diệp Mặc mừng rỡ. Nếu là người đứng sau Nhan Tranh, hẳn là người còn nợ hắn một chút ân tình. Lúc trước hắn nhận được cơ hội ra tay luyện đan cho ông lão Khổng Diệp. Nhưng hắn đã không cần, để cho Nhan Tranh. Hắn tin tưởng Nhan Tranh tuyệt đối sẽ đem cho Nhan Quận này. Chỉ cần suy đoán của hắn là sự thật, tên Nhan Quận này đã thiếu bản thân hắn một ân tình.
– Vâng, cảm ơn Nhan trưởng lão.
Diệp Mặc tức khắc tiến lên lại ôm quyền nói.
Ban đầu hắn dự định đánh lén một trong hai người phía sau. Mặc dù có chút nắm chắc, nhưng dù sao cũng không nắm chắc bằng việc có một tu sĩ Kim Đan viên mãn đến hỗ trợ. Nếu như Nhan Quận giúp hắn, chỉ cần Nhan Quận đánh lạc hướng Kế Trí Nguyên, hắn có thể chắc chắn lợi dụng trận pháp giết hai gã Kim Đan tầng bảy đó, sau đó lại quay lại giúp Nhan Quận.
Sắc mặt của Kế Trí Nguyên liền trở nên khó coi. Hiển nhiên gã đã nhận ra Diệp Mặc và Nhan Quận có chút quan hệ. Hơn nữa Nhan Quận xuất hiện ở chỗ này, phỏng đoán cũng muốn làm chỗ dựa cho Diệp Mặc.
Sau khi Nhan Quận trả lời Diệp Mặc, lại ôm quyền vừa cười vừa nói với Kế Trí Nguyên:
– Kế đạo hữu, tuy rằng tôi không biết Diệp Mặc vì nguyên nhân mà lại có hiểu lầm với cậu. Nhưng kính mong Kế đạo hữu nể tình chút mặt mũi của Nhan Quận tôi, mà bỏ qua…
– Ha ha…
Kế Trí Nguyên cười lên một tiếng, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
– Nhan trưởng lão, đây là chuyện của Quỷ Tiên Phái tôi. Tôi đại biểu cho Quỷ Tiên Phái. Anh đại biểu cho Tiên Bảo Lâu mà dám đối nghịch với tôi sao? Nếu như anh thật sự muốn như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí.
Nghe Kế Trí Nguyên nói xong, sắc mặt Nhan Quận càng trở nên khó coi. Hiện tại địa vị của ông ta ở Tiên Bảo Lâu còn khó có thể đảm bảo, nói gì tới chuyện đại biểu cho Tiên Bảo Lâu?
Nhan Quận biết, dựa vào tu vi Kim Đan viên mãn của ông ta mà đối kháng với Quỷ Tiên Phái, đó là chết không có chỗ chôn. Kế Trí Nguyên nói lời này, chẳng khác nào gã sẽ ra tay đại biểu cho Quỷ Tiên Phái. Nếu như ông ta lại ngăn cản, không phải chỉ gây khó dễ cho Kế Trí Nguyên, mà còn muốn đối nghịch với Quỷ Tiên Phái. Ngăn cản Kế Trí Nguyên, thì ông ta còn có thể. Nhưng đối nghịch với Quỷ Tiên Phái, vậy quả thật chính là tự tìm cái chết.
Nhưng vô duyên vô cớ lại nhận được lợi ích từ Diệp Mặc, ông ta tuyệt đối không thể không bảo vệ hắn. Nhan Quận cảm giác được khuôn mặt già nua của ông ta nóng lên một cách khó chịu. Nghĩ một hồi lâu, ông ta cũng biết, chuyện hôm nay ông ta không có cách nào nhúng tay vào.
Chỉ cần nhìn sát khí của Kế Trí Nguyên, ông ta đã biết, cho dù Diệp Mặc nhận lỗi, gã cũng sẽ không bỏ qua cho Diệp Mặc. Hơn nữa ông ta đã được Nhan Tranh cho biết, người như Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không chịu nhận lỗi với Kế Trí Nguyên. Trong nháy mắt này, ông ta thậm chí có chút hối hận vì đã dính vào chuyện này. Sớm biết thế này, ông ta đã giả vờ hồ đồ rồi.
Thấy sắc mặt Nhan Quận có chút khó coi, rõ ràng đang rất khó xử, Diệp Mặc cũng biết suy nghĩ của ông ta, chủ động đứng ra nói:
– Nhan trưởng lão, chuyện này không liên quan gì đến ông. Tôi không tin họ Kế kia có thể làm gì được tôi?
Tuy rằng biết không có cách nào tiếp tục trợ giúp Diệp Mặc, nhưng Nhan Quận vẫn trầm giọng nói:
– Tôi là chỉ đại biểu cho cá nhân tôi. Tuy nhiên vừa rồi tôi đã chủ động ngăn cản Diệp Mặc, khiến các người đuổi kịp hắn. Cho dù tôi không giúp hắn, chung quy tôi cũng không thể chặn hắn lại giúp các người?
Ngoài dự liệu của Nhan Quận, Kế Trí Nguyên không ngờ ôm quyền vừa cười vừa nói:
– Cảm ơn Nhan trưởng lão hiểu rõ đại nghĩa. Đương nhiên tôi sẽ không cho rằng Nhan trưởng lão là người như thế. Hiện tại tôi cho hắn thời gian ba mươi lần hít thở. Tôi nghĩ vừa rồi ông ngăn hắn lại cũng không quá mười lần hít thở đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
– Tốt.
Nhan Quận nhẹ nhàng thở ra. Ông ta chỉ sợ Kế Trí Nguyên không chịu nhường, khiến ông ta không xuống đài được. Tuy rằng ông ta biết ba mươi lần hít thở căn bản cũng giống như không cho, nhưng cuối cùng đã để cho ông ta có chút mặt mũi.
– Diệp Mặc, thật xấu hổ. Tôi chỉ có thể giúp cậu như vậy thôi. Rất xin lỗi.
Nói xong, Nhan Quận xấu hổ quay lưng lại.
Kế Trí Nguyên cười lạnh, không nói gì.
Đương nhiên Diệp Mặc biết vì sao Kế Trí Nguyên cười lạnh. Bởi vì vừa rồi khi gã vừa tới nơi này, cũng đã hạ dấu hiệu thần thức lên người mình.
Diệp Mặc không chế giễu Nhan Quận. Hắn biết Nhan Quận quả thật không có năng lực đối kháng với Quỷ Tiên Phái. Ông ta có thể đứng ra hỗ trợ đã xem như không tệ rồi. Hắn nhìn Nhan Quận nói:
– Diệp Mặc vẫn cảm ơn Nhan trưởng lão. Cáo từ.
Nói xong, Diệp Mặc lại bước lên cây đao của hắn, mang theo một luồng gió tím bay đi.
Tuy rằng Diệp Mặc biết Kế Trí Nguyên đã hạ dấu hiệu thần thức trên người hắn, nhưng hắn không muốn loại bỏ dấu hiệu thần thức này. Ba mươi lần hít thở. Hiện tại hắn không có biện pháp nào tốt để trốn thoát. Cho dù Kế Trí Nguyên không hạ dấu hiệu thần thức trên người hắn, có thêm ba mươi lần hít thở, hắn cũng trốn không thoát được sự theo dõi của Kế Trí Nguyên.
Thấy Diệp Mặc đi rồi, Nhan Quận chỉ chờ hai mươi mấy lần hô hấp, đã xoay người rời đi, thậm chí không thèm chào Kế Trí Nguyên một tiếng.
Nhan Quận đi rồi, Kế Trí Nguyên căn bản là mặc kệ có phải đã tới ba mươi lần hô hấp hay không, trực tiếp đuổi theo. Gã thậm chí không chờ thêm một giây nào nữa, muốn nhanh chóng giết chết Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng không đi bao xa. Hắn chỉ dùng hơn mười lần hít thở để chạy nhanh, sau đó lại dùng mười lần hô hấp để bố trí một cơ trận đơn giản. Ban đầu hắn còn muốn bố trí đầy đủ thêm một chút, nhưng lại cảm giác được Kế Trí Nguyên đã đuổi tới nơi.
Trong lòng Diệp Mặc giận dữ. Người này nói chuyện thật quá thối. Nói ba mươi lần hít thở, hiện tại ngay cả hai mươi lăm lần hít thở cũng chưa tới, gã đã đuổi tới.
Nhưng Diệp Mặc biết hiện tại trong tình thế người khác mạnh hơn hắn. Hắn chỉ có thể đối mặt. Hắn không ở lại bố trí nốt cơ trận còn chưa bố trí xong, mà rút lui mấy trăm mét, sau đó cắt phần quần áo có dấu hiệu thần thức trên người, ném sang một bên. Lúc này hắn mới ẩn nấp.
Diệp Mặc vừa ẩn nấp xong, bóng dáng của Kế Trí Nguyên đã đến nơi. Gã thậm chí cũng không nhìn, phi kiếm trong tay đã phát ra một ánh sáng lớn màu trắng, bao phủ hoàn toàn dấu hiệu thần thức mà Diệp Mặc vừa bỏ lại. Hiển nhiên gã căn bản cũng không tính để Diệp Mặc sống sót. Thậm chí ngay cả một câu nói vô nghĩa cũng không muốn nói với Diệp Mặc.
Mà gần như cùng lúc Kế Trí Nguyên phóng phi kiếm ra, Diệp Mặc cũng bắt đầu hành động. Chỉ có điều người hắn muốn đánh lén không phải là Kế Trí Nguyên, mà là hai gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy đi theo phía sau Kế Trí Nguyên…