Lúc này Diệp Mặc đâu còn tâm trạng quản chuyện thập đại mỹ nhân gì đó, điều hắn muốn biết nhất là Lạc Tố Tố ấy có phải là Lạc Ảnh, có phải là vợ của hắn.
Cho nên không đợi Thái Sĩ Chương nói xong, hắn đã hỏi dồn dập:
– Lạc Tố Tố gia nhập phái Huyền Băng từ lúc nào? Tu vi của cô ấy hiện giờ như thế nào?
Từ nét mặt khẩn thiết của Diệp Mặc, Thái Sĩ Chương cũng nhìn ra, dường như Diệp Mặc không mến mộ Lạc Tố Tố đơn giản như vậy.
Tuy nhìn ra Diệp Mặc có vẻ không đơn giản chỉ mến mộ Tố Tố, nhưng Thái Sĩ Chương đã bị Diệp Mặc hỏi khó rồi, gã căn bản không biết mấy tin tức này. Địa vị của thập đại mỹ nhân Nam An cao nhường nào? Huống hồ Lạc Tố Tố lại là đệ tử nòng cốt phái Huyền Băng của tông môn chín sao, trái ngược với mấy người bọn họ, quả thật quá xa vời.
Sớm đã định thần, rồi nghe mọi người nói một hồi, Thì Hoành Trụ bước đến, khom người hành lễ cúi chào Diệp Mặc nói:
– Đa tạ sư huynh đã có ơn cứu mạng, tin tức của Lạc Tố Tố tôi có biết một chút.
Nói xong mặt anh ta đỏ ửng, có vẻ sợ Diệp Mặc trách tội anh ta đã điều tra tin tức của Lạc Tố Tố rồi tiếp lời:
– Một người bạn của tôi đã nói cho tôi biết tin tức của Văn Thái Y, vì Lạc Tố Tố và Văn Thái Y đều là thập đại mỹ nhân Nam An nên đại khái tôi cũng biết chút ít.
Diệp Mặc khoát tay, thúc giục anh ta nói:
– Anh mau nói, những cái khác không cần nhắc đến.
– Vâng.
Thì Hoành Trụ vội vàng nói:
– Thời gian Lạc Tố Tố gia nhập phái Huyền Băng chưa đến một năm, phát hiện ra Lạc Tố Tố là một vị tiền bối của phái Huyền Băng, khi vị tiền bối Thừa Đỉnh kỳ kia cùng với mấy người bạn đi ra ngoài du ngoạn thì thấy Lạc Tố Tố. Lúc đó, vì tố chất linh căn vượt trội của cô nên họ đã đưa Lạc Tố Tố về núi Huyền Băng. Kết quả chứng minh vị tiền bối ấy chính xác, chưa cần đến một năm, Lạc Tố Tố đã luyện xong Trúc Cơ, nói không chừng bây giờ đã kết thành Kim Đan.
– Các người ai có thể vẽ được chân dung của cô ấy?
Diệp Mặc đảo mắt nhìn ba người. Lúc này hắn khẳng định Lạc Tố Tố chính là Lạc Ảnh, chính là vợ của hắn. Vì thời gian rất trùng hợp, vừa lúc Tố Tố đến đây.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, Lạc Tố Tố rất ít khi lộ diện, bọn họ chỉ biết đến người này, còn nói đến nhìn thì một người trong ba bọn họ cũng chưa từng được gặp Lạc Tố Tố.
Chợt nhớ lại khi xưa ở cùng Tố Tố còn có Ninh Khinh Tuyết, Đường Bắc Vi mấy người bọn họ, Diệp Mặc liền hỏi tiếp:
– Khi vị tiền bối ấy đưa Lạc Tố Tố đi, bên cạnh Lạc Tố Tố có phải còn có mấy người nữa?
Ba người họ đều ngỡ ngàng lắc đầu, không ai biết cả.
Không có thêm tin tức về Lạc Ảnh, Diệp Mặc rất thất vọng, hắn khoát tay nói:
– Các người đi đi.
Thái Sĩ Chương và Hoàng Trác thấy Thì Hoành Trụ không rời đi, cũng không có cách nào ra tay trước mặt Diệp Mặc nên đành phẫn nộ rời đi.
Lúc này Thì Hoành Trụ đương nhiên sẽ không rời đi, anh ta đợi hai kẻ họ Thái và Hoàng kia bỏ đi xa rồi mới cúi chào cảm tạ Diệp Mặc lần nữa. Chỉ là anh ta thấy Diệp Mặc không để ý, đành thay đổi hướng, mau chóng chạy đi.
Diệp Mặc bỗng nhớ tới một chuyện, nhưng khi hắn đứng lên thì thấy Thái Sĩ Chương, Thì Hoành Trụ và Hoàng Trác ba người bọn họ đã sớm chuồn rồi.
Chuyện hắn nhớ ra là câu lúc nãy Thì Hoành Trụ nói, chính là vị tu sĩ Thành Đỉnh đưa Lạc Ảnh tới phái Huyền Băng có đi cùng với mấy người bạn, có lẽ nào Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi họ đã bị người khác đưa tới môn phái khác rồi?
Tư chất của Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi đều rất tốt. Điểm này Diệp Mặc rất rõ. Dựa vào sắc đẹp của Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi, nếu thực sự có thập đại mỹ nhân Nam An, họ sẽ có tên trong bảng, mình nên hỏi xem tên của thập đại mỹ nhân Nam An, không chừng còn có thể nghe ngóng thêm tin tức.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Diệp Mặc phiền muộn vô cùng.
Nhưng hắn lập tức xuất Tử Đao ra, nhanh chóng đuổi theo hướng Thái Sĩ Chương biến mất, hỏi xem tên của thập đại mỹ nhân Nam An rất đơn giản, chỉ cần tìm thấy tu sĩ của Nam An là được.
Trên đường, Diệp Mặc không còn tâm trạng thu thập linh dược nữa, không ngừng tìm kiếm khắp nơi. Hắn muốn tìm một tu sĩ Nam An, nhưng hai ngày đã qua mà một người hắn cũng không gặp.
Diệp Mặc thấy bồn chồn lo lắng, tuy hắn biết Lạc Nguyệt có bốn châu, nhưng hắn cũng biết, dựa vào tu vi hiện giờ của hắn, muốn đi từ Bắc Vọng đến Nam An là điều tuyệt đối không thể.
Nhưng dù không thể thì hắn cũng nhất định phải tìm cho được một tu sĩ Nam An hỏi rõ ràng.
Đến ngày thứ ba, Diệp Mặc vốn đã rất nôn nóng, thần thức của hắn bỗng quét thấy hai tu sĩ liến thoáng đi qua. Diệp Mặc tức tốc thôi thúc Tử Đao đuổi theo.
Diệp Mặc dùng toàn lực truy đuổi, chân nguyên thậm chí đã vây quanh người một màn sương trắng, tốc độ lúc này của hắn không hề thấp hơn tốc độ khi chạy trốn khỏi sơn cốc. Tử Đao mang theo cả những tiếng chát chúa trong không trung, nhưng Diệp Mặc đã không màng đến gì nữa, hắn chỉ biết không ngừng thúc giục Tử Đao mau chóng tăng tốc, nhanh hơn nữa.
Vì Diệp Mặc có mục đích đuổi theo hai bóng người phía trước nên sau nửa ngày, hắn đã nhìn thấy bóng dáng của hai tu sĩ ấy, hình như là hai nữ tu.
Hai nữ tu cũng nhìn thấy Diệp Mặc truy đuổi tới, dưới chân Diệp Mặc lại có cả tiếng rít ghê người của Tử Đao nên dường như khiến hai người họ cảm thấy khó chịu. Họ liền dừng lại, đồng thời lấy pháp bảo ra, chờ Diệp Mặc đến.
– Anh muốn làm gì?
Không đợi Diệp Mặc trên người vẫn còn bao phủ bởi lớp sương trắng lên tiếng, người con gái dáng người thanh mảnh đã lạnh lùng nói.
Dù sao thì cũng gặp được người, Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới quan sát hai cô gái trước mặt. Một người thanh mảnh nhưng rất xinh đẹp. Cùng với làn da trắng nõn nà là khuôn mặt trái xoan. Cô mang thanh kiếm phớt màu vàng sáng, thêm mái tóc dài buông quanh lại càng hiện lên vẻ cao quý, sang trọng.
Chỉ là thái độ và lời nói lạnh như băng của cô làm cho người ta có cảm giác khó tiếp cận. Nhưng tu vi của cô cao hơn Diệp Mặc nhiều, không ngờ cô đã là Kim Đan tầng bảy rồi.
Mà người con gái đứng bên cạnh cô gái thanh mảnh kia cũng rất xinh đẹp, khuôn mặt tròn xinh xắn đáng yêu, đôi mắt to biết nói không ngừng chớp, nhìn chằm chằm Diệp Mặc. Nhưng thần sắc trong mắt cô tựa hồ cho thấy, cô biết vì sao Diệp Mặc lại ngăn các cô lại. Chỉ là tu vi của cô thấp hơn một chút, mới là Kim Đan tầng ba.
Diệp Mặc đến nhờ giúp, thấy thế đành phải chào nói:
– Chào các cô, tôi tên Diệp Mặc, xin cho tôi hỏi…
– Anh không cần phải hỏi nữa, đây là sư tỉ của tôi tên Khâu Tuyết, anh đã tìm thấy rồi, có việc gì cứ nói, có lễ vật gì thì tặng luôn đi. Tôi và sư tỉ còn có việc phải lên đường, không có thời gian nói chuyện nhiều với anh.
Ngoài những dự liệu của Diệp Mặc, hắn còn chưa nói xong thì đã bị cô gái đáng yêu này ngắt lời.
Thoạt nhìn cô gái rất đáng yêu, dễ thương, đôi mắt như biết nói, nhưng những lời cô nói ra thì không đáng yêu chút nào, dường như cô biết ý định mà Diệp Mặc đến tìm các cô, không hề nể mặt Diệp Mặc.
Cô gái đẹp có dánh người thanh mảnh hình như cũng hiểu ý tứ của Diệp Mặc, trong mắt ánh lên vẻ chán ghét.
Diệp Mặc ngây ngẩn cả người, hắn còn chưa nói, cô gái này sao biết được hắn đã tìm được rồi? Hơn nữa còn bảo mình tặng quà?
Thấy bộ dạng ngỡ ngàng của Diệp Mặc, cô gái có đôi mắt to không kiên nhẫn nữa, nói:
– Anh có muốn nói nữa không? Nếu không tặng quà, không tặng chúng tôi đi đấy. Ngày nào cũng gặp mấy người như anh, làm cho người ta không nói được lời nào.
Diệp Mặc liền hiểu hai cô gái này đã hiểu nhầm hắn cố ý đến tìm hai người họ.
Thấy bộ dạng của hai cô gái dường như không kiên nhẫn được nữa, Diệp Mặc không dám đắc tội, hắn tìm ba ngày mới tìm thấy hai cô gái này, chẳng may hai cô không trả lời mà bỏ đi, muốn tìm người khác để hỏi lại càng khó. Hơn nữa, việc hỏi thập đại mỹ nhân, nữ tu hiểu rõ hơn nam tu.
Hiểu được vấn đề này, Diệp Mặc liền cung kính hỏi:
– Tôi muốn hỏi hai cô một chút, hai cô đến từ Nam An đúng không?
Cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp có đôi mắt to nhìn Diệp Mặc không nói gì, có phần không kiên nhẫn nói:
– Đương nhiên là từ Nam An tới, chẳng lẽ anh còn thấy tu sĩ của châu khác đến ư? Tôi bảo anh tìm lời để nói cũng không cần tìm câu nói thế này chứ, chị Tuyết, chúng ta đi thôi.
Nghe cô gái này nói muốn đi, Diệp Mặc tiến lên ngăn lại, lấy ra hai chiếc bình ngọc đưa cho hai cô gái rồi nói:
– Đây là chút tâm ý, xin hai cô đừng chối từ.
Thấy Diệp Mặc tặng quà, cô gái có đôi mắt to mới nhẹ giọng, nhận lấy hai chiếc bình ngọc nói:
– Chị Tuyết đang ở đây, anh muốn nói thì nói nhanh lên, chúng tôi không có nhiều thời gian. Nguồn truyện:
Cô gái tên Khâu Tuyết thấy cô gái kia nhận bình ngọc, trong mắt hiện rõ vẻ bất đắc dĩ, sau đó bình tĩnh nhìn Diệp Mặc có đôi chút khinh thường.
Diệp Mặc vội vàng đáp:
– Tôi muốn hỏi hai cô một chuyện, thập đại mỹ nhân Nam An có những ai? Hai cô có thể nói tên mười người họ từ vị trí thứ nhất đến mười cho tôi biết được không?
Sau khi nghe Diệp Mặc nói, Khâu Tuyết biến sắc, cô hừ lạnh một tiếng nói:
– Sư muội, chúng ta đi.
Không đợi Diệp Mặc định thần trở lại, hai người này đã đạp kiếm bay lên.
Diệp Mặc nhìn hai cô gái chỉ vì một câu nói của mình mà rời đi, trong lòng không hiểu mà còn thấy tức giận, quà của mình đã tặng, chỉ là hỏi một câu mà thôi, có cần phải như vậy không?
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc liền bước lên Tử Đao muốn đuổi theo, nhưng cô Khâu Tuyết ấy lại lạnh lùng lấy ra linh khí bàn tròn, còn nắm chặt thanh kiếm chỉ thẳng Diệp Mặc nói:
– Nếu anh còn dám đuổi theo nói linh tinh, đừng trách tôi giết anh.
Nói xong không đợi Diệp Mặc trả lời, hai cô gái đã bước lên phi kiếm, chớp mắt đã biến mất.
Diệp Mặc sững sờ nhìn theo hai cô gái đã biến mất, trong lòng rất buồn bực, hắn đã tặng quà rồi, chỉ là hỏi một danh sách mấy người thôi, điều này đâu có liên quan gì đến mấy câu nói linh tinh? Quả thực chẳng ra làm sao cả.
Tuy không hiểu thế nào, nhưng Diệp Mặc vẫn bước lên Tử Đao đuổi theo, dù không hỏi hai cô gái này thì hắn cũng muốn đi theo hướng của họ. Hắn không tin, quả thực không gặp được người.