Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 922: Gào to một tiếng phát tiết buồn bực



Nhưng mọi người xung quanh, thậm chí cả Kim Tỏa Chấn lập tức cảm giác được tình huống có chút không đúng. Bởi vì bên trong tiếng nổ mạnh, lốc xoáy linh khí kia không có khuynh hướng giảm đi, thậm chí lốc xoáy linh khí càng lúc càng lớn.

Kim Tỏa Chấn có thể tu luyện tới Kim Đan tầng năm dĩ nhiên không phải là hạng người có kiến thức nông cạn, y nhìn thấy trên bầu trời thậm chí dần dần hiện ra một đóa hoa linh khí lớn với màu sắc rực rỡ, lập tức biết được con kiến hôi Trúc Cơ trước mắt chẳng những không bị nổ chết, ngược lại sắp kết Đan thành công. Hơn nữa còn xuất hiện Kim Đan – Thái Hoa Linh Vân, loại Kim Đan này không tầm thường.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Kim Tỏa Chấn đại biến, bất chấp việc chờ đợi Diệp Mặc bị nổ tung chạy ra ngoài, toàn lực thúc dục pháp bảo vòng tròn của mình, đồng thời phóng ra trường đao trong tay, phóng ra đao chiêu hướng tới Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhắm mắt lại, cũng biết Kim Tỏa Chấn chủ động tiến vào, lại cười lạnh một tiếng, Tử Đao rung lên, vô số đao quang lượn vòng bao phủ quanh Kim Tỏa Chấn. Nếu như không phải lúc này hắn sắp đột phá thì chân nguyên lúc này của hắn hoàn toàn có thể một đao chém chết Kim Tỏa Chấn.

– Thái Hoa Linh Vân.

Chẳng những vị Đại sư tỷ Tiên Dược Cốc kia kinh ngạc kêu lên, ngay cả toàn bộ tu sĩ Kim Đan xung quanh cũng kinh ngạc kêu lên.

Tất cả mọi người kinh hãi nhìn vào lốc xoáy nơi Diệp Mặc chiến đấu với Kim Tỏa Chấn, hoặc nên nói là lốc xoáy linh khí mà Diệp Mặc kết Đan đang xoay tròn ở đó.

Tu sĩ Kim Đan dĩ nhiên biết Linh Vân được tạo thành là do kết thành Kim Đan, Linh Vân sẽ khiến cho tu vi của người kết đan trực tiếp đề thăng, thể chất cũng tăng lên nhanh chóng.

Nhưng nơi này nhiều tu sĩ Kim Đan như vậy, bọn họ chẳng qua chỉ từng nghe nói khi phẩm chất của người kết Đan đạt tới trình độ nhất định mới có thể tạo thành Thái Hoa Linh Vân. Nhưng đây cũng chỉ là nghe nói mà thôi, bởi vì tu sĩ Kim Đan tại nơi này, chưa một ai từng thấy Thải Hoa Linh Vân.

Nhưng hôm nay cả bọn chẳng những thấy được Thái Hoa Linh Vân, hơn nữa còn là một đóa Thái Hoa Linh Vân khổng lồ. Đây là một đóa Thái Hoa Linh Vân được tạo thành bởi một kẻ điên muốn kết Đan khi đang trong quá trình chiến đấu với Kim Đan khác.

Trong nhất thời, tất cả mọi người đều trầm mặc trong tâm tư của chính mình. Mà tên tu sĩ Kim Đan viên mãn Nam An Châu kia khi nhìn thấy Diệp Mặc kết Đan tạo thành Thái Hoa Linh Vân thì hung quang trong mắt lại càng nồng đậm. Y thậm chí nghĩ tới hiện tại liền động thủ giết chết Diệp Mặc. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Nhưng khi y nhìn mấy người Bắc Vọng Châu một chút, cuối cùng lại không xuất thủ. Y không dám khẳng định khi mình động thủ, tu sĩ Bắc Vọng Châu có cùng động thủ hay không, dù sao quy củ là y định ra, một khi y phạm quy sẽ rất khó nói.

– Đại sư tỷ, cái gì là Thái Hoa Linh Vân?

Kỳ Kỳ tiểu sư muội của Tiên Dược Cốc nhìn thấy Thái Hoa Linh Vân trên đỉnh đầu Diệp Mặc, kinh ngạc hỏi.

Vị Đại sư tỷ kia vẫn không thu hồi ánh mắt, trên mặt vẫn còn vẻ rung động, cho tới khi tiểu sư muội đặt câu hỏi, cô mới thở ra một hơi, nói:

– Tu sĩ nếu muốn đạt tới một trình độ cao hơn, nhất định phải có căn cơ tốt, mà Kim Đan mới là căn cơ để một tu sĩ chân chính bước vào tu luyện ở tầng cao hơn. Bình thường Kim Đan chia thành chín loại, gọi là chín phẩm. Chỉ có Kim Đan từ phẩm thứ ba trở lên mới có hy vọng tu luyện được tới tầng cao hơn. Mộ Tâm sư tỷ của em kết thành Kim Đan nhị phẩm, mà của ta là Kim Đan tam phẩm.

– Vậy Kim Đan ba phẩm trở xuống có phải là không có cơ hội phi thăng không?

Kỳ Kỳ nghi hoặc hỏi.

Đại sư tỷ lắc đầu, nói:

– Không phải, cho dù là Kim Đan chín phẩm, cũng có một hy vọng được phi thăng, thiên đạo không tuyệt, vốn khiến cho người ta có một cơ hội sống, nhưng một chút hy vọng này cùng với không có hy vọng khác biệt không lớn.

Kỳ Kỳ gật đầu hỏi:

– Đại sư tỷ, vậy Diệp Mặc có phải đã kết thành Kim Đan nhất phẩm hay không?

Đại sư tỷ lại lắc đầu nói:

– Không phải, Kim Đan từ nhất phẩm tới cửu phẩm khi kết thành cũng không xuất hiện Thái Hoa Linh Vân. Trong truyền thuyết có ba loại Kim Đan sẽ xuất hiện Thái Hoa Linh Vân. Ba loại Kim Đan này đều ở trên Kim Đan chín phẩm trong Tu Chân Giới, nhưng ta chỉ biết là có ba loại Kim Đan, cụ thể là ba loại gì ta lại không biết. Hiển nhiên, Kim Đan mà Diệp Mặc sắp kết thành chính là một trong ba loại Kim Đan đó.

Cầm Mộ Tâm thở dài, cô biết ba loại Kim Đan sẽ tạo thành Thái Hoa Linh Vân, nhưng cô lại không nói ra.

Khi Kim Tỏa Chấn cùng Diệp Mặc dây dưa, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác được kinh mạch trong cơ thể run rẩy từng đợt, vô số chân nguyên tựa hồ ngưng tụ. Vô số linh khí điên cuồng tràn vào thân thể hắn, tung hoành trong kinh mạch cùng đan điền, mà lúc này hắn lại cảm thấy không có đủ linh khí để dùng.

Đang lúc Diệp Mặc chuẩn bị liều lĩnh lấy ra Linh Tủy thì Thái hoa Linh Vân to lớn rơi vào đỉnh đầu hắn, một cảm giác thoải mái tới cực điểm dâng lên trong lòng Diệp Mặc, tu vi của hắn giống như hỏa tiễn phi thăng nhanh chóng tăng lên, lốc xoáy linh khí giữa không trung càng thêm khổng lồ.

Răng rắc

Mấy tiếng vang nhỏ không thể nghe thấy vang lên, Diệp Mặc cảm giác chẳng những tu vi của hắn tăng vọt, hơn nữa khí thế cũng đồng dạng tăng vọt.

Trong nháy mắt, Diệp Mặc liền cảm thấy tu vi của hắn đã đạt tới cực hạn, ngay sau đó, dưới sự vận chuyển của Tam Sinh Quyết, Thái hoa Linh Vân kia cùng chân nguyên trong cơ thể hắn chậm rãi ngưng tụ thành một viên Kim Đan to bằng trái nhãn.

Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ, hắn biết mình đã ngưng tụ Kim Đan thành công, lại càng liều mạng hấp thu linh khí.

Kim Tỏa Chấn vừa thoát khỏi đao quang lượn vòng của Diệp Mặc, liền cảm giác được khí thế cường đại mà Diệp Mặc phát ra. Trong lòng nhất thời run lên. Y biết, Diệp Mặc đã kết Đan thành công, mà tên tu sĩ Kim Đan tầng một vừa kết Đan thành công lại phát ra khí thế khiến cho y cảm thấy e ngại.

Nghĩ tới Diệp Mặc kết Đan không coi y ra gì, Kim Tỏa Chấn lúc này không còn nửa phần chiến ý. Thời điểm người trước mắt là tu sĩ Trúc Cơ, mình không phải là đối thủ của hắn, hiện tại hắn kết Đan, chính mình lại càng không phải đối thủ của hắn.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Kim Tỏa Chấn nhất thời trở nên sợ hãi. Y muốn rút lui, vòng tròn màu xám của y tuy không phải là vô địch trong những thứ cùng cấp, nhưng cũng rất ít người có thể dễ dàng ngăn cản. Càng không có khả năng xuất hiện tình huống như hôm nay, bị một đao trói chặt. Lúc này, y không chạy, có lẽ y sẽ không thể chạy nữa.

Diệp Mặc cảm nhận được sự cường hãn của Kim Đan tầng một cùng với chân nguyên hùng hậu, không khỏi nghĩ lại việc mình là Trúc Cơ kỳ lại dám cứng rắn đối đầu với Kim Đan mà cảm thấy sợ. Tu vi Kim Đan sao có thể đem so với tu sĩ Trúc Cơ?

Trong nháy mắt Kim Tỏa Chấn muốn chạy, Diệp Mặc liền cảm nhận được, hắn cười lạnh một tiếng:

– Muốn chạy sao? Nếu tới rồi, thì đừng chạy

Nói xong, Tử Đao trong tay Diệp Mặc lại quét ra, đây là lần đầu tiên hắn thi triển Huyễn Vân Thúc Nguyên Đao sau khi hắn thăng cấp lên Kim Đan kỳ.

Khi Kim Tỏa Chấn cảm thấy mình bị đối phương trói buộc, nhất thời hoảng hốt, lại phun ra một ngụm máu, muốn thoát khỏi sự chói buộc của chân nguyên do Diệp Mặc phát ra. Trong lòng y nghĩ không ra, tại sao người trước mắt chỉ vừa mới kết Đan, lại có lực chiến đấu mạnh mẽ, hung hãn như thế.

Nhưng không đợi y tránh thoát khỏi Huyễn Vân Thúc Nguyên Đao của Diệp Mặc, thì đao thứ hai Huyễn Vân Phân Liệt Đao của Diệp Mặc đã bổ ra.

Vô số đao quang màu tím cơ hồ không có bất kỳ trở ngại nào xuyên qua thân thể Kim Tỏa Chấn, mang theo vô số máu tanh. Đao trong tay Diệp Mặc vừa chuyển, đầu của Kim Tỏa Chấn liền bay ra xa tới mấy thước, trên đất đầy máu tươi.

Diệp Mặc cảm thấy một loại vui sướng, khi hắn thi triển Huyễn Vân Thúc Nguyên Đao với tu sĩ Kim Đan, chưa từng có cảm giác vui sướng như hiện tại. Thì ra cái cảm giác buồn bực không trói buộc được đối phương đã biến mất, đây là lần đầu tiên hắn không mượn tay Vô Ảnh để giết một gã tu sĩ Kim Đan tầng năm.

Diệp Mặc đưa tay lấy nhẫn cùng chiếc vòng tròn màu xám của Kim Tỏa Chấn, một tay nắm chặt Tử Đao bỗng nhiên gào to một tiếng. Tuy rằng cho tới nay, hắn cũng không chịu quá nhiều thiệt thòi, nhưng hắn cảm giác mình rất buồn bực.

Đối mặt với Linh Tủy Trì, vì mạng sống, lại phải lấy lòng người khác, đối mặt với Linh Tinh hắn vô cùng muốn có, hắn chỉ có thể nhìn mà thôi. Cuối cùng vì trở về nhìn Linh Tủy Trì một chút, cũng phải đeo Cửu Biến, chỉ chiếm cứ một Truyền Tống Trận cũng bị vô số người nhạo báng.

Lúc này hắn dễ dàng chém chết một gã tu sĩ Kim Đan tầng năm, loại cảm giác buồn bực cùng không thoải mái bị kìm nén trong lòng thông qua tiếng gào này đã hoàn toàn tiêu tán hầu như không còn.

Toàn bộ tu sĩ xung quanh đều ngơ ngác nhìn thi thể không đầu của Kim Tỏa Chấn trên mặt đất, nhìn thấy Diệp Mặc cầm một thanh đao màu tím trong tay, gào to, lại lặng ngắt như tờ.

Lúc này Diệp Mặc giống như một pho tượng một vị thần, qua một lúc lâu, cũng không có một tu sĩ nào tới khiêu chiến. Mặc dù còn hai gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy, nhưng tất cả mọi người đều biết, Diệp Mặc thời điểm là Trúc Cơ đã có thể đối kháng với một gã tu sĩ Kim Đan tầng năm, hắn vừa mới kết Đan, liền giết Kim Tỏa Chấn.

Hơn nữa khi hắn kết Đan còn có Thái Hoa Linh Vân tương trợ, một người như vậy, Kim Đan tầng bảy thật sự là rất khó có thể ăn chắc hắn.

– Hắn thật sự thành công.

Đại sư tỷ nhìn thấy Diệp Mặc giết chết Kim Tỏa Chấn, lẩm bẩm nói một câu, tựa hồ vẫn không dám tin.

Một người như vậy, cô lại cho là một người hồ đồ, thậm chí còn coi hắn là kẻ điên.

Cầm Mộ Tâm vẫn không thể tin nhìn Diệp Mặc, khi cô cho rằng Diệp Mặc phải chết không thể nghi ngờ, thì Diệp Mặc lại thành công. Cô nghĩ tới biểu hiện của Diệp Mặc trong cuộc thi luyện đan, bỗng nhiên hiểu được dụng tâm khổ ý của sư phụ. Lúc này Diệp Mặc căn bản không thể dùng hai từ thiên tài để hình dung, bởi vì hắn hoàn toàn vượt qua phạm vi của thiên tài.

– Hắn trong cuộc so tài luyện đan Danh Nhân Đường tại Thành Toái Điệp đã đoạt được danh hiệu đệ nhất luyện đan Danh Nhân Đường, hơn nữa hắn lại sáng tạo ra phương thuốc Chức Thần Đan, Chức Thần Đan là dùng Dẫn Hồn Thảo để dẫn nhập, là đan dược linh cấp có thể chữa trị thần thức.

Cầm Mộ Tâm nhìn thấy Đại sư tỷ vẫn đang rung động ngắm Diệp Mặc, chậm rãi nói.

– Cái gì?

Đại sư tỷ nghe xong cả người run lên, cô nhìn Diệp Mặc, nuốt từng ngụm nước bọt. Một lúc lâu mới thở dài nói:

– Ta đã nhìn lầm rồi.

– Hắn thật là uy phong.

Kỳ Kỳ sư muộn nhìn Diệp Mặc gào to, bỗng nhiên hâm mộ nói một câu.

Không chỉ tu sĩ Nam An Châu đều ngơ ngác nhìn Diệp Mặc, không người nào dám tiến lên khiêu chiến, cho dù là tu sĩ của Bắc Vọng Châu cũng có vẻ mặt hâm mộ cùng không thể nói gì nhìn Diệp Mặc. Người này quá nghịch thiên, việc hắn làm quả thực không phải việc mà sức người có thể làm. Việc này nếu truyền ra ngoài, khẳng định không ai tin được.

Hải Tân nhìn Diệp Mặc cầm Tử Đao ngạo nghễ đứng trên Truyện Tống trận, lại lần nữa tự lẩm bẩm nói:

– Hóa ra mình mới là tên hồ đồ…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.