Hàn Yên liếc nhìn Diệp Mặc một cái, dường như cô biết Diệp Mặc đang nghĩ gì, nhưng cô vẫn nói:
– Mấy năm trước, lúc đi hái thuốc cùng với sư phụ tôi, tôi tình cờ nhặt được nó. Lúc đó ở bên vách núi, có hai con chim đang đánh nhau, hạt này rơi ra từ miệng một con chim, sau đó tôi cảm thấy có mùi gì đó rất thơm, nên đã nhặt về đưa cho sư phụ xem, sư phụ bảo tôi đây là “hạt sen ngàn năm”. Nhưng sư phụ nói, “hạt sen ngàn năm” này mặc dù rất quý, nhưng có rất ít người biết sử dụng nó, không ngờ anh lại biết dùng.
Diệp Mặc nhìn vẻ mặt của Hàn Yên, biết là cô sẽ không nói nơi đó là nơi nào, nhưng như thế này cũng không thể khiến Diệp Mặc bỏ cuộc được, nghĩ ngợi một lúc rồi hắn lại hỏi:
– Cô có thể vẽ lại cảnh mà cô đã nhặt được hạt sen này cho tôi xem được không? Nhớ lại xem ở xung quanh có những thứ gì, thậm chí là một cây cỏ cũng phải vẽ ra.
Do dự một chút, nhưng cuối cùng Hàn Yên vẫn lấy bút vẽ phác họa phong cảnh ở nơi đó ra cho Diệp Mặc, cô chỉ vẽ một vách núi, đỉnh núi rất trống trải, trên vách núi còn có một vài khóm hoa cúc.
Diệp Mặc nhận lấy bức tranh từ Hàn Yên, lập tức nhận ra bức tranh này không khác là mấy so với bức tranh mà Mạc Khang đưa cho hắn, chắc là cùng một nơi. Mạc Khang nói nơi đó có nhiều dược liệu quý, xem ra đúng là thật, Diệp Mặc cầm bức tranh, trong lòng cảm thấy hơi kích động. Một khi mình tìm được nơi này, thì chẳng phải sẽ tìm được rất nhiều dược liệu quý khác sao?
Nói không chừng có thể luyện được đến cấp thứ tư cũng nên, Diệp Mặc cũng biết nếu như không có nhân tố bên ngoài tác động, chỉ dựa vào sự tu luyện của bản thân, hắn biết mình không thể nào luyện được đến cấp thư tư.
Môn võ công này tổng cộng có chín cấp, một khi đã đột phá lên được cấp thứ tư thì cũng có nghĩa là luyện đến kỳ giữa, khi đã luyện đến kì giữa rồi, chỉ cần hắn luyện tốt phi kiếm, thì hoàn toàn có thể đạp kiếm mà bay rồi. Nghĩ đến việc đạt đến trình độ này, trong lòng Diệp Mặc có đôi chút kích động, nhưng cái khái niệm đạp kiếm mà bay thì phải lý giải như thế nào đây?
– Cái đó, Diệp Mặc, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?
Hàn Yên do dự một lúc lâu, cuối cùng không kìm được sự hiếu kỳ, buột miệng hỏi.
Diệp Mặc gật đầu
– Cô hỏi đi.
Tuy rằng Hàn Yên cũng không nói rõ đó là nơi nào, nhưng chắc rằng cô ta cũng sẽ không thể vẽ bừa được một bức tranh như thế này, hơn nữa Diệp Mặc cũng đoán rằng nơi này và nơi trong bức tranh của Mạc Khang là một, nhưng hắn lại không biết đó là nơi nào, chỉ biết chắc rằng những vách núi mà có mọc hoa cúc thì rất hiếm gặp.
– Lúc đầu anh đã dùng ám khi gì mà lại chém đứt được cánh tay bọn họ nhưng không để lại chút dấu vết gì hết vậy? Còn nữa, quả cầu lửa của anh là loại ám khí gì thế?
Hàn Yên nghĩ nếu như có loại ám khí phòng thân như vậy, thì sức chiến đấu chắc phải tăng lên đến mấy cấp.
Diệp Mặc thản nhiên cười nói: nguồn TruyenFull.vn
– Nếu như tôi nói nội công phải luyện đến một mức nhất định, thì mới có thể tạo ra được một quả cầu lửa và ám khí vô hình như vậy, thì cô có tin không?
Hàn Yên thể hiện cái vẻ “nếu tôi tin anh thì mới là chuyện lạ đấy”, rồi mới nói tiếp
– Anh không muốn nói thì thôi, tôi đã gặp qua rất nhiều cao thủ, nhưng cũng chưa từng gặp qua người nào có thể tích khí để tạo ra một quả cầu lửa cả.
Diệp Mặc cũng không muốn tiếp tục tranh cãi về vấn đề này nữa, giao Văn Đông cho Hàn Yên rồi nói:
– Bây giờ chúng ta phải rời khỏi nơi này, đợi sau khi tôi hỏi rõ mọi chuyện, thì sẽ tìm cách sau.
…
Một giờ sau, Diệp Mặc lái xe đến một thung lũng hẻo lánh, lúc này mới kéo ba tên của “Bắc Sa” ra khỏi xe.
Ngoại trừ người phụ nữ xinh đẹp còn có vẻ bình tĩnh, hai gã đàn ông còn lại đều đã tỏ vẻ sợ hãi.
Diệp Mặc nhìn người phụ nữ này, chắc hẳn cô ta là người cầm đầu, hắn tiện tay đánh hai tên kia ngất xỉu luôn, sau đó quay sang nhìn người phụ nữ nói:
– Cô biết đấy, tôi sẽ hỏi từng câu một, nếu như cô nói dối bất cứ câu nào, thì cô biết thủ đoạn của tôi như thế nào rồi đấy.
Người phụ nữ này im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời:
– Chỉ cần anh buông tha cho tôi, thì chuyện gì tôi cũng sẽ làm theo yêu cầu của anh, chứ đừng nói đến những câu hỏi đó.
Nói rồi khuôn mặt của cô ta hơi đỏ ửng.
Diệp Mặc thầm than, người phụ nữ này đúng là một diễn viên thiên tài, vừa lúc nãy mình còn chém đứt cánh tay của cô ta, bây giờ cô ta lại còn dám dùng nhan sắc để quyến rũ mình.
– Cô không có tư cách để ra giá với tôi, nếu cô không nói thì tôi cũng sẽ đi hỏi người khác.
Diệp Mặc không hề có chút cảm tình nào với người phụ nữ này, hắn hỏi xong sẽ lập tức diệt khẩu.
Nghe xong lời của Diệp Mặc, người phụ nữ này không ngờ không vòng vo nữa, mà nói toạc móng heo luôn:
– Anh nên biết chúng tôi là người của “Bắc Sa”, Văn Đông cũng thế, cô ta cùng với người khác dám lén lút lấy đi tài liệu quan trọng của “Bắc Sa”, sau đó còn bỏ trốn, tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của mình là đi bắt cô ta về thôi.
– Làm sao cô biết mà ở núi Tương Sơn mai phục chúng tôi?
Diệp Mặc đúng là không tài nào hiểu nổi chuyện này, nếu như không có Hàn Tại Tân, thì căn bản hắn cũng sẽ không đi tới núi Tương Sơn, còn bọn người của “Bắc Sa” này làm sao lại biết được?
Người phụ nữ này có chút do dự, nhưng rồi cũng nói:
– “Bắc Sa” có sáu căn cứ lớn trên toàn thế giới, chúng tôi thuộc căn cứ thứ sáu. Chúng tôi có thể đến núi Tương Sơn là do nhận lệnh của tân tham mưu trưởng, nghe nói đây là chủ ý của ông ta.
– Tân tham mưu trưởng? Làm sao mà ông ta biết?
Diệp Mặc cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hỏi lại.
Đến nước này rồi thì người phụ nữ này cũng không muốn giấu diếm nữa, nói tiếp:
– Ông ta tên là Đông Phương Tê, sau khi chúng tôi điều tra ra Văn Đông và chủ khách sạn ở núi Tương Sơn có quan hệ với nhau, Đông Phương Tê liền báo cho chúng tôi biết không nên đánh rắn động cỏ, mà phải nấp ở bên ngoài khách sạn. Ý của ông ta là bất luận người cầm tài liệu có quen hay không quen với Văn Đông, trong thời gian ngắn sẽ tiếp tục đi tìm nguồn tài liệu đó, lúc đó chúng tôi có thể xông ra bắt người.
– Đông phương Tê?
Diệp Mặc nhắc lại cái tên này, hắn cảm thấy cái tên này nghe rất quen.
Thấy Diệp Mặc nói cái tên Đông Phương Tê, người phụ nữ này liền vội vàng nói:
– Từ sau khi Đông Phương Tê này đến căn cứ thứ sáu, nghe nói có rất nhiều chuyện quan trọng đều nghe theo quyết sách của ông ta.
Nói đến đây, người phụ này lén liếc nhìn Diệp Mặc một cái, nhìn thấy Diệp Mặc dường như đang trầm tư suy nghĩ, có vẻ như rất có hứng thú với Đông Phương Tê này, mới dám bổ sung tiếp:
– Tôi đã từng gặp qua Đông Phương Tê một lần, thích nữ sắc, nhưng nghe nói mục đích chủ yếu của ông ta đến “Bắc Phi” chính là để giúp sức cho “Bắc Sa” hơn nữa còn để mượn tay “Bắc Sa” giúp ông ta báo thù một người tên là Diệp Mặc.
Người phụ nữ này nói tới đây, Diệp Mặc đã biết được Đông Phương Tê này là ai rồi, chính là quân sư của “Nam Thanh”, lần trước nếu như mình không đánh đến tận Senna, hoặc có thể nói nếu như Ninh Khinh Tuyết không bị bắt đi, thì Đông Phương Tê đã tính sổ với mình rồi.
Diệp Mặc cười nhạt, mình không đi tìm gã, không ngờ gã lại dám tìm mình báo thù. Nhưng thằng cha này chắc chắn là một mối họa lớn, một khi còn chưa tiêu diệt được gã thì lúc đấy vẫn còn cảm thấy bất an. Hắn và thằng cha đó không giống nhau. Thằng cha đó còn phải tính tới tính lui xem phải đối phó với hắn như thế nào, chung quy lại là cũng có chút e dè, nhưng hắn thì không có bất cứ chút e dè nào.
Diệp Mặc ra tay đánh người phụ nữ này ngất xỉu, hỏi hai gã còn lại, cũng lấy được không ít thông tin.
– Đừng giết ba người này, tôi vừa gọi điện thoại cho ông nội tôi, ông nội tôi nói phải đưa họ về Yến Kinh.
Diệp Mặc đang định giết ba kẻ này để diệt khẩu, thì tiếng Hàn Yên vọng tới.
– Được thôi, nhưng tôi có một việc muốn nói với cô. Về phần tài liệu mà cô cần, tôi sẽ tìm và mang về cho cô, bây giờ cô không cần đi cùng với tôi nữa rồi, cô chỉ cần dẫn ba tên này về, Văn Đông phiền cô chăm sóc đợi chị ấy khỏe lên, thì chị ấy sẽ tự mình rời đi.
Diệp Mặc muốn đi tìm nơi có “hạt sen ngàn năm” sau đó mới đi tìm đống tài liệu của “Bắc Sa”.
Đối với hắn mà nói “hạt sen ngàn năm” mới là thứ quan trọng nhất, những chuyện khác đều không quan trọng bằng việc tu luyện của hắn.
Nếu như trước gặp phải người của “Bắc Sa”, Hàn Yên nhất định sẽ cười nhạt, nhưng bây giờ Hàn Yên đã hiểu, Diệp Mặc nói cô đi cùng sẽ bị liên lụy, điều này hoàn toàn có thể xảy ra. Với thân thủ của Diệp Mặc, cô chắc chắn còn kém quá xa.
Cho dù hơn một giờ trước đây, Diệp Mặc đã điều trị cho Văn Đông như thế nào, cô cũng nhìn không rõ, thậm chí đến việc làm sao mà Diệp Mặc có thể nhìn thấy bốn người của “Bắc Sa” đến, cô cũng không hiểu.
Nhìn thấy Hàn Yên yên lặng không nói năng gì, Diệp Mặc lại nói:
– Cô yên tâm, tôi sẽ trả lại “hạt sen ngàn năm” đó cho cô.
Do dự một lúc lâu, Hàn Yên cuối cùng cũng đồng ý với lời của Diệp Mặc, nhưng nói thêm một khi Diệp Mặc có tin tức gì thì phải lập tức gọi điện báo về cho cô.