Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 154: Còn một cái tặng cho ai



Nếu so với hệ thống tình báo, có thể vượt xa Tống gia tại Yến Kinh còn rất nhiều, ngoài trừ cơ cấu quốc gia, thì tin tức của Tống gia có thể xếp vào ba thứ hạng đầu.

Chuyện của Diệp Mặc ở Diệp gia, thậm chí tối hôm đó Tống gia đã biết rồi, Tống gia đã mở hội nghị ngay trong đêm.

Cuộc họp như thế, ở Tống gia chưa hề xảy ra. Nhưng bây giờ những người của Tống gia đều biết, là bởi vì Diệp Mặc.

Đến tên Tống Ý bị thương cũng được người khác khiêng vào, nhưng vết thương của y nặng hơn cả Tống Thiếu Thành rất nhiều.

Tống Kỳ Minh lạnh lùng nhìn Tống Ý một cái:

– Tống Ý bỏ qua quy định cuộc họp gia tộc, tự ý khiêu chiến Diệp Mặc, hậu quả tự chuốc. Ngày mai lập tất rời khỏi Yến Kinh, đi đến chỗ khác đi. Sau này không có lệnh của ta không được tự ý về Yến Kinh.

Tống Kỳ Minh lúc này hiển thị lạnh lùng quả quyết, không hề thua kém Diệp Bắc Vinh.

Nghe nói không cho mình về Yến Kinh, sắc mặt Tống Ý trở nên trắng bệch, lập tức nói:

– Bác cả, lúc đó cháu không biết hắn là Diệp Mặc…

Tống Kỳ Minh chẳng thèm mói gì nữa, chỉ là sắc mặt vô cùng khó coi.

Tống Ý lập tức trầm xuống, không đợi y nói thêm câu nào, thì đã có người lập tức khiêng y đi.

Lúc này Tống Kỳ Minh mới nói:

– Tống Ý nói rằng lúc đó không biết Diệp Mặc, nhưng nếu nó không khoa trương ngạo mạn, thì sẽ gây ra chuyện này sao? Tống gia chúng ta không phải là sợ Diệp Mặc, vả lại chúng ta sẽ đi đối phó với Diệp Mặc, nhưng không phải là bây giờ. Nếu như bây giờ có ai lại phạm vào sai lầm của Tống Ý, thì đừng trách tôi không khách khí. Tống Hải, cậu hãy báo cáo tin tức tối hôm qua và tin tức Senna một chút đi.

Không ai dám lên tiếng nữa, nếu lên tiếng bây giờ sẽ dẫn đến cơn giận của gia chủ, đến Tống Ý là quan hệ chú cháu mà còn nói đuổi là đuổi, còn ai dám phạm tội vào lúc này chứ, huống hồ con trai của gia chủ cũng đã bị Diệp Mặc giết chết, có thể nói hiện giờ không ai muốn giết Diệp Mặc bằng Tống Kỳ Minh, ông ta cũng có thể nhịn, vậy thì ai mà không nhịn được chứ. Chỉ trách Tống Ý xui xẻo mà thôi, cũng có thể nói cái ngạo mạn của y đã khiến y bị trừng phạt.

Tống Kỳ Minh thật sự rất chán nản, ông ta vốn dĩ muốn đợi sư phụ của Hồ Khâu về mới động thủ với Diệp Mặc, bây giờ xem ra, quân cờ này vẫn chưa đủ.

Tống Hải đứng dậy nói:

– Theo thông tin bên Senna truyền lại, Diệp Mặc đã từng đến bán đảo Senna, vả lại còn đứng trước mặt cao thủ số một của “Nam Thanh” là Điểu Cường giết chết Thiên Long đầu, theo thông tin thì “Nam Thanh” đang bị Lang Cực cầm giữ, theo thông tin thì Lang Cực đã theo Diệp Mặc, tin này vẫn chưa xác nhận. Vả lại còn một thông tin nữa là, địa vị của Lang Cực ở “Nam Thanh” vốn không vững, thậm chí còn bị trọng thương trong lúc xung đột, hiện giờ vị trí cao thủ số một ở “Nam Thanh” đang đợi xác định.

Nói đến đây Tống Hải ngập ngừng một chút, rồi tiếp tục nói:

– Tuy Diệp Mặc đã giết Thiên Long đầu, nhưng đã không can thiệt vào nội bộ của “Nam Thanh”, vả lại hắn đã rời khỏi bán đảo Senna.

Lời của Tống Hải đã nói xong, cả gian phòng đều trầm mặc, sắc mặt của Tống Kỳ Minh càng lúc càng khó coi.

Những người có mặt trong cuộc họp này đều là những kẻ tài ba trong Tống gia, không có ai là không biết “Nam Thanh”, mà Diệp Mặc lại dám một thân một mình xông vào bán đảo Senna -tổng bộ của “Nam Thanh” giết chết Thiên Long đầu, những việc này đến nghĩ cũng chẳng ai dám, đừng nói đến đây đã là sự thật.

Bán đảo Senna, tổng bộ của “Nam Thanh” có đến gần hai ngàn lính đánh thuê, mà Diệp Mặc muốn đến thì đến muốn đi thì đi, hãy nghĩ xem Tống gia có bao nhiêu người, có thể nói Tống gia ở trong vị thế trung tâm quyền lực quốc gia, Diệp Mặc hiện tại không đến nỗi đi đối đầu với quốc gia, nên mới tạm thời để yên cho Tống gia.

Chẳng trách sao gia chủ không chỉ nhắc nhở một hai lần là không nên đi gây chiến với Diệp Mặc, thậm chí nếu người nhà họ Tống có bị Diệp Mặc giết chết vài tên, thì có chỉ vào mặt cũng không dám đi gây chiến với hắn, đây là chuyện trước kia tuyệt đối không thể.

Sự hiếu chiến của Tống gia ở Yến Kinh không ai không biết, cho dù bất kỳ ai trong Tống gia chịu uất ức, thì sẽ phải chịu sự đè nén của toàn thể lực lượng nhà họ Tống. Mà bây giờ Tống gia đang chịu sự uất ức to lớn, vả lại còn lần này đến lần khác.

Lại có thể nhẫn nhịn.

Tuy rằng đã nghe Tống Hải báo cáo một lần, nhưng trong lòng Tống Kỳ Minh vẫn chưa hết kinh sợ.

Diệp Mặc đã không phải là nhiều người là có thể đối phó, mà phải là một cao thủ ngang tầm với hắn mới có thể đối đầu, ngoại trừ ẩn môn, chắc chẳng còn ai có thể làm được chuyện đó.

Đồng thời Tống Kỳ Minh cũng cảm thấy may mắn, cũng may là ông ta đã nhanh chóng ra lệnh là không được khiêu chiến với Diệp Mặc, nếu chọc tức hắn, thì Tống gia còn tồn tại được hay không cũng khó nói, đó cũng là nguyên nhân khiến ông nổi trận lôi đình với Tống Ý.

Tuy Tống gia là một trong đại gia tộc, nhưng với tư cách là người đứng đầu, thì ông phải cực kỳ cẩn trọng, nếu không nắm chắc phần thắng, thì luôn luôn không được kích động.

Đến Diệp gia mà Diệp Mặc còn có thể xông vào, thì đừng nói chi Tống gia, Tống Kỳ Minh ổn định một chút tâm tư rồi nói: xem tại TruyenFull.vn

– Tống Hải, hãy kể về chuyện tối qua tại Diệp gia đi.

– Vâng, Diệp Lăng em của Diệp Mặc vì đã lấy cắp phong thủy long châu, bị Diệp gia phát hiện. Khi Diệp Lăng đang chịu phạt thì Diệp Mặc xông vào, cứu lấy Diệp Lăng cũng không nói, mà còn chặt đứt cánh tay của Diệp Vấn Tài ngay tại đó, nguyên nhân bởi vì hắn đã bóp cổ Diệp Lăng. Và hai tên đã đánh Diệp Lăng, khi Diệp Mặc đi khỏi đột nhiên phát nổ mà chết. Còn một thông tin chưa chính xác nữa, đó là Hoàng Việt của Ẩn môn đã bị Diệp Mặc chặt đứt đôi tay, mà còn chặt đứt một chân.

Nói xong Tống Hải có phần sợ hãi, Diệp Mặc có thể khiến người ta chết trong khi hắn đi, thủ đoạn này thật đáng sợ.

Nhìn qua những người trong Tống gia có rất nhiều người không biết gì hết, Tống Hải thở dài nói,

– Thật ra những tin này cũng chưa phải là điều khiến tôi kinh sợ nhất, cái làm tôi không dám tin chính là người của “Nam Thanh” tối qua đã đến Diệp gia, và khi bị Diệp Mặc bảo một tiếng cút đi, thì bọn họ liền biến mất ngay, chẳng dám nói câu nào, xem ra “Nam Thanh” rất sợ Diệp Mặc.

– Còn một tin nữa là tối qua “Phi ưng” cũng đến Diệp gia, nhưng ba thành viên “Phi tuyết” lại hết sức cung kính Diệp Mặc, cũng có thể nói là hiện giờ cả hai phái trắng đen Diệp Mặc đều quen biết, đến các đội “Phi” đều e ngại hắn, có thể thấy hiện giờ nhà họ Tống chúng ta không nên đối đầu với Diệp Mặc.

Sau khi Tống Hải nói xong, cả gian phòng họp đều trầm mặc, rất lâu sau Tống Kỳ Trạm mới nói:

– Diệp Mặc không phải là kẻ mà đông người thì có thể khống chế, ý của tôi là bây giờ không những không thể đối đầu với hắn, mà còn phải cố gắng tạo dựng quan hệ với hắn nữa.

Tống Kỳ Minh xua tay:

– Tạo dựng quan hệ thì thôi vậy, nhà họ Tống và Diệp vốn không đội trời chung, hắn cũng sẽ không đoái hoài gì đến chúng ta đâu, nhưng hiện giờ chúng ta không thể gây chiến với hắn. Tống Hải, cậu hãy lập tức bằng mọi cách câu kết cao thủ trong ẩn môn, ít nhất cũng phải là hậu kỳ huyền cấp, thậm chí là cao thủ địa cấp.

Tống Hải lập tức nhận lệnh, Tống Hải làm việc vốn nhanh nhẹn gọn gàng, điều này Tống Kỳ Minh rất hài lòng.

Diệp Mặc tốn cả đêm để luyện một cái nhẫn lưu trữ ba mét vuông, việc tu luyện của hắn hiện giờ quá thấp, nên chỉ có thể luyện được như thế, đá Không Minh còn sót lại đã được hắn cất giữ cẩn thận trong chiếc nhẫn lưu trữ.

Miếng Mặc ngọc này, được Diệp Mặc luyện thành chiếc khuyên tai pháp khí, cái mặt dây này mang bộ phận công năng công kích, nhưng chủ yếu vẫn là công năng phòng ngự. Bởi vì nguyên liệu tương đối quý hiếm, vả lại Diệp Mặc cũng không màng hao phí chân nguyên, đã luyện cái khuyên tai hộ thân có hiệu quả suốt đời, chỉ là sau một lần sử dụng thì uy lực của nó sẽ yếu đi một tầng, nhưng nếu đeo một thời gian dài không sử dụng đến, thì nó sẽ từ từ khôi phục lại.

Vì thế cho nên, là bởi vì việc tu luyện hiện giờ của Diệp Mặc quá thấp, nếu như không phải vì lúc trước hắn quá say mê việc luyện đơn và luyện khí, thì không chừng cái hiệu quả hiện giờ hắn cũng không đạt được, cũng giống như hắn làm phù triện vậy, mấy ngày mới làm được một cái ra hồn cũng không phải là phù triện đặc biệt.

Đeo chiếc nhẫn lưu trữ vào, Diệp Mặc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cái thứ này đơn giản hơn nhiều so với một cái túi vải, cái hạn chế duy nhất là không gian chiếc nhẫn quá nhỏ.

Diệp Lăng đã thu dọn tất cả rồi, và còn mặc một bộ đầm thật đẹp, mới phát hiện Diệp Mặc còn chưa ra, đã hơn chín giờ sáng rồi.

Cô đang định gõ cửa, thì Diệp Mặc mở cửa bước ra, trông hắn có vẻ mệt mỏi.

– Anh hai, anh sao thế?

Diệp Lăng sợ hãi, chắc không phải do trận đánh tối qua, mà anh đã bị nội thương như những gì người ta thường nói chứ?

Diệp Mặc cười nói:

– Không sao, anh làm cho em mặt dây hộ thân, sau này em hãy đeo nó bên mình, đừng tùy tiện gỡ xuống.

Nói xong hắn cầm mặt ngọc đưa cho Diệp Lăng, sợi dây của cái mặt này cũng được Diệp Mặc dùng mấy loại nguyên liệu để luyện thành, cầm trên tay có một cảm giác ấm áp, thật thoải mái.

Diệp Lăng bất ngờ đón lấy cái mặt dây, hét to lên:

– Anh hai, cái mặt dây này đẹp quá, anh làm thế nào vậy? Dùng tay khắc nó ra à?

Nói xong Diệp Lăng cũng không đợi Diệp Mặc trả lời, cô liền đeo ngay sợi dây lên cổ, cô vừa mới đeo vào, thì có ngay một cảm giác thư thái dễ chịu xông lên đầu. Diệp Lăng thích sợi dây này ngay lập tức, có vẻ thích thú lại lôi cái mặt dây trước ngực ra xem xét, lát sau mới nói:

– Anh hai, không ngờ anh có tay nghề này, từ nay về sau không sợ chết đói rồi.

– Em yên tâm rồi.

Diệp Mặc nhìn Diệp Lăng không nói gì, cái thứ này tuy không chết đói nhưng có thể vui đến thế sao?

– Anh hai, tối qua anh không ngủ là để làm thứ này sao?

Diệp Lăng nghĩ ngay đến vẻ mệt mỏi của Diệp Mặc nên liền hỏi ngay.

Diệp Mặc nói theo bản năng:

– Ây, anh sợ sau này em sẽ gặp nguy hiểm, anh lại không ở bên cạnh, nên đã làm một cái mặt dây hộ thân cho em, em nhất định đừng có tùy tiện gỡ xuống đấy, biết không?

Khóe mắt Diệp Mặc hơi đỏ, cô ôm lấy vai Diệp Mặc nói:

– Có anh thật là tốt.

Thấy Diệp Lăng vui như vậy, Diệp Mặc đương nhiên là vui, hắn nói ngay:

– Thật ra không chỉ là một cái, là hai cái, anh còn một cái đây…

– Anh hai, còn một cái cho ai? Có phải bạn gái không? Anh hai, anh có bạn gái sao? Mau nói cho em biết là ai đi? Nhất định em phải xem coi người này có hợp với anh không.

Lời của Diệp Lăng như chuỗi đại bác tuôn ra liên hồi, Diệp Mặc cũng không biết nên trả lời từ đâu.

Nhưng hắn cũng ngây người ra, chuyện mình làm cái mặt dây tối qua, đương nhiên là hắn đã làm hai cái, còn một cái nên cho ai đây? Lạc Tố Tố ư? Trong đầu Diệp Mặc đột nhiên xuất hiện cái tên đó, khiến hắn hơi hoảng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.