Diệp Mặc, có thể luyện võ thuật đến trình độ này đã là lông phụng sừng lân rồi.
– Ông không biết con đã gặp phải chuyện gì, nhưng Diệp Lăng đã ăn trộm long châu phong thủy của nhà họ Diệp, ông không thể tha.
Diệp Bắc Vinh tuy vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng không cách nào bình tâm được. Ông không ngờ cổ võ của Diệp Mặc đã đạt đến trình độ này, nếu hắn lại quay về Diệp gia, thì uy thế Tống gia lập tức bị hạ bệ.
Nhưng ông không thể trực tiếp yêu cầu Diệp Mặc ở lại, chỉ còn cách thông qua chuyện của Diệp Lăng, hiện giờ ông không còn tư tưởng là sẽ trị tội Diệp Lăng nữa. Hơn nữa, Diệp Mặc bản lĩnh như thế, mà ông còn muốn xử phạt Diệp Lăng, thì quả là nực cười.
Nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của Diệp Mặc, Diệp Bắc Vinh tiếp tục nói:
– Cho dù con có lợi hại thế nào đi chăng nữa, chẳng lẽ có thể cản được “Phi ưng” sao, ông đã báo cáo lên trên rồi. Lần này không những có “Phi ưng” đến mà còn thêm ba người đội viên của “Phi tuyết” nữa. Nếu con chịu nhận lỗi, thì ông sẽ không để con phải chịu bất cứ trách nhiệm gì.
Diệp Mặc dường như không nghe thấy “Phi ưng”, đương nhiên là hắn biết, hắn đã là người huấn luyện “Phi Tuyết”, làm sao có thể không biết “Phi Ưng” trong đội đặc chủng chín chữ Phi trong Hoa Hạ, thì “Phi Ưng” đứng thứ ba, cao gấp nhiều lần so với “Phi Hồ”.
Thấy Diệp Mặc không nói gì, Diệp Bắc Vinh tưởng rằng Diệp Mặc có chút lo ngại, lúc ông ta định nói tiếp, thì Diệp Mặc từ trong túi áo lôi ra hai viên ngọc châu,
– Ông bảo Diệp Lăng đã lấy đi hai viên ngọc châu này nên tội không thể tha đúng không? Muốn đánh chết em ấy đúng không?
– Phong thủy long châu tại sao ở trong tay cậu?
Diệp Vấn Tiến biết rằng cái thứ này đang ở trong tay nhà họ Tống, bây giờ lại thấy nó ở trên tay của Diệp Mặc, y không kìm hãm được mà kêu gào lên, nhưng lập tức nói ngay:
– Chẳng lẽ lấy đi phong thủy long châu còn có thể tha hay sao, đây là hành vi phản bội Diệp gia chúng tôi.
– Rất tốt.
Nói xong, nguyên khí trên tay Diệp Mặc hội tụ, hai viên long châu đã bị hắn bóp nát thành bột, sau khi hủy long châu, Diệp Mặc mới lạnh lùng nhìn Diệp Vấn Tiến nói:
– Bây giờ tao đã hủy hai viên long châu rồi, mày kết tội gì cho tao đây?
Những người trong Diệp gia đều ngây ra, phong thủy long châu tuy đã bị Diệp Lăng lấy đi, nhưng dù sao Diệp gia cũng có thể trao đổi với Tống gia để đoạt lại, cùng lắm là mất mát lợi ích một chút, mà bây giờ Diệp Mặc lại dám hủy nát nó.
Diệp Bắc Vinh ngơ ngác nhìn hai viên phong thủy long châu biến thành bột, chẳng thốt được lời nào, ngoại trừ sự phẫn nộ là sự kinh hãi, Diệp Mặc đã dám đại nghịch bất đạo, to gan ngông cuồng đến thế.
– Mày…
Diệp Bắc Vinh dùng tay chỉ vào Diệp Mặc, tức giận đến chẳng nói nên lời. Bạn đang xem tại – www.Truyện FULL
Diệp Lang và Diệp Vấn Khởi khiếp sợ nhiều hơn hoảng loạn, độ cứng của phong thủ long châu bọn họ đều biết, cho dù có dùng chùy thiết cũng phải dùng hết sức mới có thể đập nát nó, nhưng Diệp Mặc thì chỉ cần dùng tay, hắn ta có bản lĩnh gì vậy?
Diệp Lăng nhìn thấy có vẻ tiếc nuối, cô nói nhỏ vào tai Diệp Mặc:
– Anh hai, ông nội đối xử với em cũng không tệ, đừng khiến ông tức giận quá.
Diệp Mặc hừ một tiếng,
– Ông ta muốn đánh chết em, vậy là không tệ sao? Cái không tệ đó anh thấy cũng không cần đâu. Bây giờ tao đếm đến ba, phàm những ai đã đánh Diệp Lăng hãy bước ra đây, nếu không đừng trách tao không khách sáo. Còn hai dấu tay trên cổ Diệp Lăng là ai đã gây ra.
Nhìn thấy sự khoa trương ngạo mạn của Diệp Mặc, Diệp Bắc Vinh run rẩy, vốn dĩ muốn Diệp Mặc quay về Diệp gia, nhưng đã đến nước này, thì hãy để thành viên “Phi ưng” giết quách hắn đi.
– Là tôi đấy, thế nào?
Một người đàn ông trung niên lập tức phẫn nộ nói.
Hắn là Diệp Vấn Tài, cũng là cháu của Diệp Bắc Vinh.
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, mới lạnh lùng nói:
– À, là tay bên nào đấy.
– Sao, tay trái đấy, mày dám làm gì tao?
Thân thủ Diệp Vấn Tài cũng không tệ, y đã không chịu nổi cái ngông cuồng của Diệp Mặc rồi.
– Không có gì, tao chỉ muốn lấy tay trái của mày thôi.
Nói xong cánh tay của Diệp Mặc quạt một đường trong không khí.
Cánh tay của Diệp Vấn Tài một đường máu phun ra, cánh tay của y đã bị một con dao vô hình trong không khí chặt đứt.
Tất cả những người khác khi kịp phản ứng mới biết, cánh tay của Diệp Vấn Tài đã bị chặt đứt.
Những người trong nhà lại kinh sợ một lần nữa, tuy Diệp Mặc nói rằng hắn đã chặt đứt chân của Hoàng Việt, nhưng họ đều không biết Hoàng Việt lợi hại thế nào, vả lại cũng không chứng kiến tận mắt, bây giờ nhìn thấy Diệp Mặc không hề động đậy, cũng có thể chặt đứt tay Diệp Vấn Tài, bọn họ mới biết sự việc đáng sợ như thế nào.
Sự lợi hại của Diệp Mặc đáng sợ hơn sự tưởng tượng của họ rất nhiều.
Diệp Bắc Vinh biết rằng Diệp Mặc rất lợi hại, nếu không thì hắn sẽ không thể đánh bại Hoàng Việt, như không cần động đậy mà vẫn có thể chặt đứt một cánh tay của Diệp Vấn Tài, chuyện này đã vượt xa tầm suy nghĩ của ông ta.
Ông ta nhìn chằm chằm vào cánh tay mà lúc nãy Diệp Mặc đã dử dụng, đã quên mất chuyện Diệp Mặc hủy đi long châu. Ông ta đã hết sức đề cao Diệp Mặc rồi, nhưng lúc này ông mới hiểu mình đã xem thường Diệp Mặc, xem thường sự lợi hại. Ông ta đang phỏng đoán là lúc nãy Diệp Mặc đã dùng ám khí gì.
Diệp Vấn Tài đã được người khác mau chóng đưa ra ngoài, Diệp Mặc gần như không nhìn thấy, nhưng Diệp Lăng thì có chút kinh sợ, cô không ngờ Diệp Mặc ở trước mặt bao nhiêu người chặt đứt cánh tay của chú. Lúc nãy khi Diệp Mặc chặt đứt chân của Hoàng Việt thì cô đã ngủ thiếp đi, nên không nhìn thấy.
– Hãy giao nộp những kẻ đánh Diệp Lăng, tao sẽ xem như không có gì mà bỏ đi, nếu không, đừng trách tao không khách khí. Diệp Vấn Khởi, mày hãy tự vả vào miệng mình ba mươi cái, đợi đến khi tao đi mà mày vẫn chưa làm, thì mày sẽ hối hận.
Còn về kẻ đầu sỏ gây nên đã hãm hại Diệp Lăng, đương nhiên là Diệp Mặc cũng không tha, chỉ là hiện giờ Diệp Mặc vẫn chưa giết y, đợi đến khi sắp đi khỏi rồi hãy tính.
Lúc đó, lại có một người vội vã chạy đến trước mặt Diệp Bắc Vinh cung kính nói:
– Người của Nam Thanh đã đến, có để họ vào không.
Diệp Bắc Vinh như đột nhiên tỉnh ra, vội nói:
– Mau, hãy mau đưa họ vào, hãy nói là tôi đã đồng ý.
Người của Nam Thanh lần trước đi khỏi đến hôm qua mới trở lại, vốn dĩ “Nam Thanh” đến đây là muốn bàn luận chuyện hợp tác với Diệp Bắc Vinh, nhưng bởi vì hôm qua nhà họ Diệp vì chuyện bị mất long châu nên mới sắp xếp họ ở nhà trọ. Lúc nãy Diệp Mặc ngông cuồng trở về, Diệp Bắc Vinh đã cố ý cho người đến mời họ. Diệp Bắc Vinh muốn mượn thế lực của họ để đối phó Diệp Mặc, ông ta nghĩ Diệp Mặc có lợi hại thế nào chăng nữa, cũng khó mà đối đầu với “Nam Thanh”.
Diệp Bắc Vinh nhìn Diệp Mặc nói:
– Diệp Mặc, Diệp Lăng có lỗi trước, theo quy tắc tổ tiên, thì phải treo nó lên đánh trong ba ngày. Bản lĩnh của con rất lớn, lớn đến vượt ngoài tầm dự đoán của ông, chẳng trách nhà họ Tống không dám làm gì con. Nhưng, dù con có lợi hại hơn nữa, cũng không bằng “Nam Thanh” chứ đúng không. Nói thật cho con biết là “Nam Thanh” đã mời ta cùng đối phó với con, nhưng ta đã cự tuyệt.
– Nếu ta và “Nam Thanh” cùng đối phó với con, thì con thấy mình nắm chắc mấy phần thắng. Huống hồ, hành vi của con hiện giờ là phạm tội đấy, ông tin rằng sáng mai là sẽ có lệnh truy nã con ngay.
Diệp Mặc cười lạnh lùng, mặc nhiên như không màng đến Diệp Bắc Vinh, nếu ông ta không phải người nhà họ Diệp, thì hắn đã giết quách cho xong chuyện. Nếu bây giờ hắn giết sạch nhà họ Diệp, thì thứ nhất Diệp Lăng sẽ không đồng ý,
Thứ hai là có thể sẽ phải trở mặt với Hàn Tại Tân, trở mặt với Hàn Tại Tân cũng không sao, vấn đề là chuyện tu luyện của hắn hiện giờ còn thấp, rất nhiều tài nguyên, hắn còn phải trông chờ vào Hàn Tại Tân nữa mà.
Tam Tài đắc ý đi vào trong vườn nhà Diệp gia, hôm qua anh ta đến, Diệp gia còn tỏ ra vẻ mặt sĩ diện, để một mình anh ta ở khách sạn, bây giờ không mời anh ta trở lại sao.
Diệp Mặc không ngờ người của Nam Thanh đến giao dịch với Diệp gia lại là Tam Tài, lạnh lùng hừ một tiếng:
– Xem ra Lang Cực coi lời nói của tôi chẳng ra gì.
Tam Tài giờ mới nhìn thấy Diệp Mặc, sắc mặt liền thay đổi, không quan tâm tới người bên cạnh Diệp gia, bước vài bước đến trước mặt của Diệp Mặc, cung kính nói:
– Anh Diệp, không ngờ lại gặp được anh.
– Tôi …tôi…
Nói mấy câu, lại sợ đến mức mấy câu sau không nói được nữa. Anh ta không ngờ tới đến với Diệp gia thương lượng chuyện làm ăn, lại gặp Diệp Mặc.
– Biến đi cho tao, tao không muốn thấy mày ở đây.
Diệp Mặc lúc này nổi giận đùng đùng, người của “Nam Thanh” lại đến vào lúc này, hắn không hơi đâu mà bình tĩnh nổi.
Diệp Bắc Vinh không cách gì bình tĩnh nổi, ông ta nhìn thấy chỉ một câu nói của Diệp Mặc, thì “Nam Thanh” chỉ còn cách lặng lẽ trốn đi, có nghĩa là, trong lòng lạnh toát, thực lực quá lớn của Diệp Mặc khiến cho ông ta lạnh cả sống lung, đến người của “Nam Thanh” còn không dám thở mạnh trước mặt hắn.
Nhưng Diệp Bắc Vinh vẫn chưa tuyệt vọng, bởi vì ông đã báo cáo lên trên rồi, chuyện của nhà họ Diệp, sau khi báo phản ứng cũng khá nhanh, ông ta đã nhìn thấy người của “Phi ưng” đến rồi.
Vốn dĩ muốn dựa vào “Phi ưng” để nói chuyện với Diệp Mặc, nhưng cái làm cho Diệp Bắc Vinh không ngờ chính là người của “Phi ưng” vẫn chưa kịp động đậy, thì ba thành viên của “Phi tuyết” lập tức tới trước trước mặt Diệp Mặc cúi chào, vả Diệp Mặc chỉ gật đầu một cách lạnh nhạt thôi.
Tuy Diệp Mặc là huấn luyện viên, nhưng hắn biết nếu “Phi ưng” đã đến chấp hành mệnh lệnh, thì không đến lượt hắn quản nữa, cho nên hắn cũng chẳng thèm bảo bọn họ quay về.
Diệp Bắc Vinh như đóng băng, rốt cụôc thì Diệp Mặc là ai? Hai phái trắng và đen hắn đều quen biết sao?
Xem ra hình như không khí có vẻ nặng nề, hai kẻ cầm đầu “Phi tuyết” lên tiếng:
– Chúng ta hãy ra ngoài xem sao đã.
Lập tức hai mươi thành viên đưa mắt nhìn nhau rồi lần lượt lui ra ngoài, vài giây sau, trong nhà vẫn chỉ còn lại mấy người nhà họ Diệp. Diệp Vấn Khởi biết rằng mọi chuyện hơi rắc rối rồi, lai lịch của Diệp Mặc hình như mất đi chút ít.
– Hãy đem hai kẻ đã đánh Diệp Lăng ra đây.
Trong một lúc Diệp Bắc Vinh đã già cõi đi rất nhiều
Một kẻ đã giết con cháu Tống gia, mà Tống gia cũng không dám làm gì, một kẻ bị Diệp gia đuổi khỏi nhà, sau cùng lại đem cục đá đập vào chân mình, nếu Tống Kỳ Minh có thể nhẫn nhịn, thì Diệp Bắc Vinh càng có thể nhẫn nhịn. Huống hồ, Diệp Mặc dù sao cũng là họ Diệp.
Diệp Lăng nhìn hai tên đã đánh cô, theo mệnh lệnh của Diệp Mặc hai tên đó dùng dây quất nhau, cô không nhẫn tâm. Cô nhìn Diệp Mặc, lại không nói nên lời. Diệp Mặc biết tâm tư của cô, xua xua tay, hắn cũng biết hai kẻ này chỉ làm theo lệnh của Diệp Vấn Khởi thôi, nhưng bọn họ ra tay tàn ác, đã khiến Diệp Mặc động sát cơ
– Ông nội, anh ba của con đâu rồi?
Diệp Lăng nhìn Diệp Bắc Vinh có chút già nua, nhưng sau cùng cô cũng đặt câu hỏi.
– Tử Phong, tôi đã đem nó sang Anh rồi.
Diệp Bắc Vinh thở dài.
– Anh hai, chúng ta đi thôi, em không muốn ở đây nữa.
Diệp Lăng sợ Diệp Mặc sẽ giết chết bác mình. Dù sao đi nữa, thì ông ta cũng là bác ruột, nếu Diệp Mặc làm thế thật, thì ông nội sẽ ra sao đây? Tuy cô nghi ngờ cái chết cha ruột mình có liên quan đến bác, nhưng dù sao cũng chỉ là nghi ngờ.