Rắn Đen trong lòng tự nhủ, đã đến nước này thì không thể không nói được nữa.Vậy là không đợi Diệp Mặc hỏi lại, gã bèn kể lại toàn bộ sự việc.
Tuy rằng những gì Rắn Đen biết cũng có hạn, nhưng Diệp Mặc đã hiểu được đại khái là do Thiên Long Đầu muốn bắt Ninh Khinh Tuyết để uy hiếp hắn, còn về phần sẽ uy hiếp như thế nào thì hiện vẫn chưa thể rõ được.
Diệp Mặc trong lòng lại càng thêm tức giận. Vốn định giữ cái mạng của Thiên Long Đầu thêm mấy ngày, không ngờ gã lại muốn chết sớm như vậy.
– Lang Cực hôm nay chắc chắn sẽ tới chứ?
Diệp Mặc nghĩ việc đi châu Phi của mình có lẽ phải “nhờ vả” tên Lang Cực này vậy.
Rắn Đen còn chưa trả lời, Diệp Mặc đã dùng thần thức quét tới chỗ của Lang Cực rồi. Gã chỉ đem theo một tên tài xế mà thôi. Diệp Mặc khoát tay ra hiệu cho Rắn Đen không phải nói thêm gì nữa.
Cổng sân chỉ khép hờ, Lang Cực xuống xe mở cổng rồi bước thẳng vào trong phòng. Lẽ ra như bình thường, bọn Rắn Đen phải đứng ngoài chào đón gã trở về, nhưng hôm nay có lẽ vì đang mải suy nghĩ chuyện khác nên Lang Cực đã không chú ý tới sự khác thường này.
Vừa mới bước vào phòng, Lang Cực đã lập tức đứng ngây ra, bởi trông kẻ đang ngồi chễm chệ ngay trên ghế của gã, hay cũng chính là kẻ mà gã không muốn gặp lại nhất. Gã thực sự không hiểu vì sao Diệp Mặc lại xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ kế hoạch của bọn chúng đã bị kẻ nào đó tiết lộ ra ngoài rồi ư? Đi cùng Lang Cực là tên tài xế, y không hề biết Diệp Mặc là ai, nhưng nhìn Rắn Đen và Tam Tài đang cúi đầu kính cẩn đứng một bên, Lang Cực thì mặt mày kinh hãi, y liền hiểu ra gì đó.
– Lang Cực, ta đã chờ mày khá lâu rồi đó.
Thấy bộ dạng kinh hãi xen lẫn bất ngờ của Lang Cực, Diệp Mặc thản nhiên nói.
Lang Cực cơ hồ bấy giờ mới có chút phản ứng, giọng hơi run run nói:
– Ngươi….tại sao ngươi lại ở đây?
Diệp Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt:
– Không đến lượt mày lên tiếng.
– Mày là cái thá gì mà dám vô lễ với anh Lang như vậy?
Tên tài xế tỏ vẻ bất bình hét lên.
– Ta không phải là “cái thá gì”.
Dứt lời, Diệp Mặc giơ tay lên. Một chiếc đinh sắt bay ra đâm thẳng vào cổ họng tên tài xế.
Chỉ vì một câu nói mà lập tức giết người, tên Diệp Mặc này thật sự quá kiêu ngạo rồi. Sự việc trước mắt khiến cho Lang Cực tức sôi lên nhưng chẳng thể làm được gì, căn bản bởi gã biết mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, đành cố nuốt cục tức này vào trong vậy. Có lẽ trong mắt hắn, Lang Cực cũng kém cỏi chẳng khác gì mấy tên thủ hạ kia. Bạn đang đọc chuyện tại
Rắn Đen và Tam Tài chỉ biết cúi đầu không dám lên tiếng, chúng biết Diệp Mặc là kẻ giết người không chớp mắt, trước này hắn giết người đều không cần nguyên do, thấy gai mắt một cái là lập tức ra tay không chút nương tình. Có lẽ với hắn, những kẻ đang đứng trước mắt đều không được tính là những sinh vật sống, không cần có sinh mạng.
– Vì sao bắt cóc Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh, nói xem, để ta suy nghĩ xem có nên tha chết cho mày hay không.
Ngữ khí của Diệp Mặc dù rất bình thản nhưng trong sự bình thản ấy lại ẩn chứa sự chết chóc đến ghê rợn.
Hắn đã cho Lang Cực cơ hội về báo với Thiên Long Đầu, vậy mà vẫn còn dám quay lại động thủ với hắn, chỉ là di dời mục tiêu công kích sang những người bên cạnh Diệp Mặc mà thôi. Từ đó, Diệp Mặc đã liệt Thiên Long Đầu vào danh sách những kẻ không thể tha thứ thêm một ngày nào nữa.
– Nằm mơ! Ông đây dù có chết cũng không bao giờ bán đứng giáo chủ.
Lang Cực căm phẫn nói.
Diệp Mặc nghe xong lời của Lang Cực thì không hề tỏ ra giận dữ mà trái lại, khuôn mặt hắn còn biểu lộ nét vui mừng, bởi không phải gã nói là không biết. Việc này cũng không làm khó dễ được Diệp Mặc, vì để tên Lang Cực này mở miệng thì có trăm nghìn cách. Hắn giờ đã là một Tu Chân giả luyện khí tới tầng thứ 3, nếu ngay cả một tên luyện võ bình thường cũng không đối phó được thì còn làm người làm gì nữa.
Không cần khuyên giải lần thứ 2, Diệp Mặc vừa đưa tay là ba chiếc đinh sắt lập tức bay ra. Ba chiếc đinh phi trúng vào đầu của Lang Cực, mà điều hãi hùng là ba chiếc đinh đó chỉ xuyên qua một nửa mà thôi, đến một giọt máu cũng không chảy ra được.
Bị trúng ba chiếc đinh vào đầu, Lang Cực ngây ra như phỗng.
– Giờ thì nói xem Thiên Long Đầu tại sao lại phái mày bắt cóc Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh?
Giọng nói của Diệp Mặc vẫn hết sức lạnh lùng. Lang Cực bất giác gật gật đầu.
Thấy Lang Cực ngoan ngoãn kể hết đầu đuôi kế hoạch của Đông Phương Tê không sót một chữ, thậm chí kể cả chuyện Tử Như và sư phụ ả là Tuệ Yên đã rời đi, gã cũng kể ra một mạch không chút giấu giếm mà Rắn Đen và Tam Tài lạnh cả sống lưng, không phải bởi kế sách nham hiểm của Đông Phương Tê mà là vì thủ đoạn của Diệp Mặc. Lang Cực xem ra đến một chút năng lực phản kháng lại cũng không có.
Diệp Mặc càng nghe mặt sắc càng khó coi, tên Đông Phương Tê này đúng là một nhân tài. Mặc dù hắn không hề sợ bị bọn thủ hạ của Thiên Long Đầu vây giết, nhưng sau chuyện này, Ninh Khinh Tuyết có lẽ chỉ còn con đường chết mà thôi. Thậm chí còn liên lụy tới cả Trì Uyển Thanh nữa.
Một khi Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh vì mình mà gặp nạn, với tính cách của Diệp Mặc thì việc Tống gia sẽ bị diệt sạch cũng không phải là không có khả năng.
Một khi đã giết sạch cả Tống gia thì hắn chỉ còn nước trốn đi hải ngoại. Tên Đông Phương Tê này cũng là một nhân vật không thể xem thường được, chưa gặp hắn lần nào, chỉ cần thông qua những việc Diệp Mặc làm mà có thể tính toán cho hắn từ từ đi vào chỗ chết.
Nếu hắn chưa giao “Sói con” cho Trì Uyển Thanh, hoặc nếu Ninh Khinh Tuyết không ở cùng với Trì Uyển Thanh thì âm mưu của y đã bước đầu thành công rồi. Nhưng Đông Phương Tê trăm tính vạn tính cũng không thể tính được việc Ninh Khinh Tuyết lại ở cùng Trì Uyển Thanh, càng không thể tính ra việc bên cạnh Trì Uyển Thanh còn có ” Sói con”.Và có lẽ điều y không thể ngờ được nhất chính là âm mưu này lại bị Diệp Mặc phát hiện ra sớm đến thế.
Nhưng kể cả cho dù hắn không phát hiện đi chăng nữa thì việc muốn bắt cóc Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh ngay trước mắt Sói Con thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.Còn nếu Ninh Khinh Tuyết không ở Lạc Thương thì âm mưu này có lẽ đã thành công rồi.
Tên Đông Phương Tê này quả thực quá sức thâm độc. Diệp Mặc nhắc đi nhắc lại cái tên Đông Phương Tê trong đầu, nhất định phải giết chết tên gian ác này, nếu không thì khó mà hả được cơn giận này.
Nếu Diệp Mặc còn đang luyện khí ở tầng thứ 2, hắn nhất định sẽ tương kế tựu kế, làm cho Tống gia và Nam Thanh đấu đá lẫn nhau.Thế nhưng hiện tại thì không cần nữa, bởi hắn đã luyện khí tới tầng thứ 3, việc giết chết tên cáo già kia căn bản dễ như trở bàn tay.
Muốn tiêu diệt sào huyệt của Thiên Long Đầu thì phải nhanh tay xử lý không thể chậm trễ. Đông Phương Tê túc trí đa mưu, chỉ cần do dự một chút là y sẽ lập tức tìm ra cách để tẩu thoát.
Diệp Mặc hỏi:
– Xong việc rồi các người định về thế nào?
– Làm xong việc ta sẽ để lại vài thủ hạ ở lại đối phó với Diệp Mặc rồi sẽ lập tức lên đường tới Võng Giang. Ở Võng Giang có một chuyến bay thẳng đến Sri Lanka, tại Sri Lanka chúng ta có một tuyến đường riêng để bay thẳng tới bán đảo Senna.
Lang Cực trả lời một cách hết sức chi tiết.
Diệp Mặc trong lòng thầm ngạc nhiên và thán phục, nếu là người khác, hay thậm chí là một quốc gia nào đó không nằm kế cận có lẽ cũng không cách nào đối phó với Thiên Long Đầu. Chúng thậm chí còn có đường bay riêng của mình ở Sri Lanka, chứng tỏ cũng sẽ có vài đường bay như vậy nữa ở những nơi khác nữa.
Chẳng trách mà y lại kiêu ngạo như vậy. Sự ngông ngạo của y là hoàn toàn có cơ sở. Người bình thường cho dù là cao thủ Cổ Võ đi chăng nữa thì cũng làm gì được Thiên Long Đầu nào? Có thể đánh sang tận Senna được không?
Diệp Mặc quay sang nhìn Rắn Đen:
– Tới Sri Lanka rồi có phải mày sẽ tìm được sân bay bay tới Senna không?
Rắn Đengật đầu liên tục, gã biết nếu nói câu “không biết” thì lập tức sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của Diệp Mặc.
Diệp Mặc vẫy tay một cái, ba chiếc đinh sắt đã nằm trên tay hắn.
Lang Cực bấy giờ mới như bừng tỉnh lại, nhưng chẳng nói chẳng rằng, chắc chắn đã bị Diệp Mặc khống chế nên đến bản thân nói ra những gì gã cũng không biết.
– Đưa ta tới bán đảo Senna, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Diệp Mặc nhìn Lang Cực, thản nhiên nói.
Lang Cực dường như có chút do dự, nhưng rồi lập tức trả lời:
– Giết tao đi, tao tuyệt đối sẽ không dẫn ngươi tới Senna đâu. Nếu anh muốn đi thì Rắn Đensẽ đưa anh đi.
– Thiên Long Đầu là ai, ta không biết. Nhưng có một điểm mà ta biết đó là nhà ngươi trong mắt Thiên Long Đầu cùng lắm chỉ là một con chó không hơn. Ngươi làm sao gia nhập Nam Thanh ta cũng không biết, và cũng chẳng quan tâm. Nhưng ngươi cũng chẳng có bản lĩnh gì ghê gớm, Thiên Long Đầu có cần một kẻ vô dụng như ngươi hay không, tự ngươi biết rõ.
Thấy Lang Cực không phải quả quyết lắm nên Diệp Mặc định đánh vào tâm lý của gã.
Không phải hắn muốn Lang Cực nghe lời hắn mà là muốn tìm một kẻ thay thế Thiên Long Đầu làm thủ lĩnh của Nam Thanh. Tên Lang Cực này cũng là người có nghĩa khí mà cũng không phải là một kẻ ngu trung.
Thấy trong ánh mắt Lang Cực hiện lên nỗi do dự, Diệp Mặc biết rằng gã đang suy nghĩ xem, cho dù gã có liều mạng hy sinh vì Thiên Long Đầu đi chăng nữa thì liệu rằng Thiên Long Đầu có nhớ tới công lao của gã nổi ba phút không? Mặc dù khẩu khí rất cứng rắn nhưng đứng trước cơ hội sống sót cho mình, Lang Cực không thể không đắn đo.
Chợt nhớ tới chuyện của bản thân, mặc dù gia nhập Nam Thanh rất nhiều năm rồi nhưng chỉ cần hễ mình nhắc tới việc mượn thế lực Nam Thanh giúp mình báo thù, thì Thiên Long Đầu lại ậm ừ lảng đi, lần nào cũng là một câu: phải đợi, đợi, và đợi.
Nghĩ lại chuyện này, giả sử không phải cánh tay gã bị thương mà toàn thân bị Diệp Mặc làm cho tàn phế thì Thiên Long Đầu sẽ đối xử với gã thế nào, gã cũng không dám nói chắc. Gã đã đi theo Thiên Long Đầu nhiều năm như vậy, tính cách của Thiên Long Đầu gã đương nhiên hiểu rõ. Y sẽ tuyệt đối không chấp nhận nuôi không một tên phế vật đâu.
Thấy Lang Cực cúi đầu trầm tư, Diệp Mặc lại cười lạnh nói nói:
– Về phần Thiên Long Đầu thì không còn nghi ngờ gì nữa, ta quyết giết chết không tha. Chẳng lẽ anh nghĩ rằng y sẽ có thể trốn khỏi tay ta ư? Không phải ta muốn khuyên anh, ta chỉ là sợ phiền phức mà thôi. Sau khi thanh toán xong Thiên Long Đầu, ta muốn tìm một kẻ tiếp quản Nam Thanh. Thấy anh là kẻ phù hợp nhất nên ta mới có ý định giữ lại, còn nếu anh không đồng ý thì ta vẫn sẽ giết Thiên Long Đầu, chỉ có điều thủ lĩnh của Nam Thanh sẽ không phải là anh thôi.
– Cái gì?
Lang Cực kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mặc. Thật không thể tin được Diệp Mặc lại định cho gã tiếp quản Nam Thanh, vậy thì khác nào gã sẽ trở thành Hoàng đế?
– Hơn nữa, ta có thể chữa khỏi tay cho anh. Tay của anh người khác không chữa được không có nghĩ là ta cũng không chữa được.
Diệp Mặc cố tìm cách tìm ra lý do để Lang Cực tiếp tục sống. Nếu nói đến thế mà gã vẫn ngoan cố thì khỏi cần mất thì giờ khuyên bảo làm gì nữa, giết luôn cho rảnh nợ.
– Được tôi đồng ý. Nhưng tôi cũng có một điều kiện.
Lang Cực ngẩng đầu lên nói.