Ninh Khinh Tuyết không thích ‘Starbucks ” cũng chưa bao giờ đi Starbucks uống cà phê, cái được gọi là phong tình Bắc Mĩ, cô có chút chán ghét, hơn nữa hương vị điểm tâm bên trong cô cũng không thích.
Nhưng hôm nay, cô lại không thể không đi vào Starbucks. Bởi vì người bạn phóng viên của Tô Tĩnh Văn tại Yến Kinh lại thích nhất chính là cà phê Starbucks.
– Mộ Mai, Khinh Tuyết, bên này.
Ninh Khinh Tuyết và Lý Mộ Mai vừa tới, Tô Tĩnh Văn ngồi ở một cái bàn ngay tại gần cửa sổ la lớn. Bên cạnh cô còn có một người phụ nữ dáng người cao gầy, khá đẹp.
– Tôi giới thiệu mọi người với nhau một chút, đây là người bạn của tôi tên là Tiêu Lôi, phóng viên nổi danh nhất tại Yến Kinh bây giờ, cô luôn xông lên ở tuyến đầu, tin tức bắt được đều rất nóng hổi. Tiểu Lôi, còn đây là bạn tớ tên Mộ Mai và Khinh Tuyết.
Tô Tĩnh Văn thấy Ninh Khinh Tuyết và Lý Mộ Mai lại, đứng lên giới thiệu hai bên một chút.
– Chào mọi người, Khinh Tuyết, Mộ Mai. Đại danh Ninh Khinh Tuyết tôi sớm đã nghe thấy, Yến Kinh đệ nhất mỹ nữ, hôm nay vừa thấy quả nhiên khiến tôi thấy có chút xấu hổ rồi, ha hả.
Tiêu Lôi cũng đứng lên, cùng hai người bắt tay.
– Nhà báo Tiêu, tôi cũng sớm đã nghe đại danh, lần trước tôi vào blog của chị, thấy chị đi Lưu Xà săn tin đúng không, không ngờ nhanh như vậy đã ở Ninh Hải gặp chị, thật sự là vinh hạnh.
Lý Mộ Mai kết giao so với Ninh Khinh Tuyết rất rộng, rất nhanh cùng với Tiêu Lôi mới gặp đã quen.
Tiêu Lôi khẽ mỉm cười nói:
– Lần đó nếu không có người cứu tôi, nói không chừng tôi không còn mạng mà trở lại.
Nói xong, Tiêu Lôi còn nhìn Ninh Khinh Tuyết, cô tự nhiên biết Ninh Khinh Tuyết đã từng có một vị hôn phu tên Diệp Mặc, người cứu nàng cũng là Diệp Mặc. Tuy nhiên Tiêu Lôi không cho rằng hai người này đều là một người, bởi vì sự chênh lệch bên trong thật sự là quá lớn.
Vị hôn phu của Ninh Khinh Tuyết là hạng người gì, phỏng chừng toàn bộ Yến Kinh đều không ai không biết, tại sao có thể là tên Diệp Mặc ở Lưu Xà chứ.
– Mọi người muốn uống chút gì không?
Tô Tĩnh Văn hôm nay là bà chủ.
Lý Mộ Mai cũng không thích cà phê, thuận miệng gọi một ly Latte
– Tôi thế nào cũng được.
Ninh Khinh Tuyết không thích cà phê, hôm nay cô chủ yếu đến là hỏi thăm tin tức Diệp Mặc, về phần uống gì, cô cũng không để ý.
Bàn của Tô Tĩnh Văn có bốn người con gái, hơn nữa người này lại đẹp hơn người kia, trong khoảng thời gian ngắn hấp dẫn ánh mắt toàn bộ người trong quán cafe. Điều này làm cho Ninh Khinh Tuyết có chút không thích ứng được
– Tiêu Lôi, tôi cũng đã được nghe nói về chị, thật sự rất là khâm phục tinh thần phóng viên của chị.
Ninh Khinh Tuyết mặc dù không đi qua Yến Kinh, nhưng nhà báo khá nổi tiếng Tiêu Lôi, cô đã nghe nói qua.
Lý Mộ Mai tuy rằng không biết vì sao Ninh Khinh Tuyết chú ý đến vụ án ngày hôm trước, nhưng nghĩ đến hẳn là có quan hệ với Tống gia. Vì thế chủ động giúp Ninh Khinh Tuyết hỏi:
– Tiêu Lôi, nghe Tĩnh Văn nói chị lần này tới là vì phỏng vấn án ở Ninh Hải, hiện tại cái án đó thế nào rồi?
Lý Mộ Mai chỉ có điều tùy ý hỏi, Tiêu Lôi cũng không có để ý nhiều, cho rằng cô chỉ tìm chủ đề tương đối quen thuộc với mình để tán gẫu ngày mà thôi. Uống một ngụm cà phê nói:
– Kỳ thật hung thủ đến bây giờ còn chưa bắt được, tuy nhiên nghe nói người nhà của người bị hại đã biết hung thủ là người nào, chỉ là không có căn cứ chính xác mà thôi, hung thủ rất giảo hoạt trước khi vào đã phá hủy toàn bộ hệ thống cameras.
Ninh Khinh Tuyết nghe được hung thủ chưa bị bắt trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lần đầu tiên uống một ngụm cà phê, có một chút hương vị sữa nhàn nhạt, khẩu vị có chút trượt, bỗng nhiên Ninh Khinh Tuyết cảm giác cà phê cũng không tệ, giảm bớt rất nhiều vị chua xót.
– Tống Thiếu Đàm bị giết rồi, phỏng chừng lần này Tống gia rất điên cuồng, họ Tống đích thật là quá kiêu ngạo, khó trách có người muốn động thủ, xem ra làm người vẫn không thể kiêu ngạo quá mức.
Lý Mộ Mai đối với Tống Thiếu Đàm bị giết, tuyệt đối không thông cảm, lời nói cũng không có giấu diếm.
Tiêu Lôi lại lắc lắc đầu nói:
– Kỳ thật lần này điên cuồng nhất có lẽ không phải Tống gia, Tống gia tuy rằng điên cuồng, nhưng người của Tống gia nhiều. Điên cuồng hơn hẳn là một người bị giết khác, hắn tên là Thiên Sĩ Bình.
“Thiên Sĩ Bình?” Ninh Khinh Tuyết và Tô Tĩnh Văn đều không có nghe nói qua tên này, có chút kinh ngạc. Là ai không ngờ ở trong miệng Tiêu Lôi so với Tống gia còn muốn điên cuồng hay sao?
– Thiên Sĩ Bình là ai?
Tô Tĩnh Văn mặc dù hiếu kỳ, nhưng cô có thể không hỏi lên, nhưng Ninh Khinh Tuyết lại nhất định phải hỏi, bởi vì chuyện này liên quan đến sự an toàn của Diệp Mặc.
Dường như có chút kỳ quái nên Ninh Khinh Tuyết hơi vội vàng, Tô Tĩnh Văn nhìn thoáng qua Ninh Khinh Tuyết, ở trong mắt của nàng, Ninh Khinh Tuyết đối với loại chuyện như vậy tò mò hẳn là không bằng người khác. Nhưng hiện tại biểu hiện của cô so với chính mình còn tò mò hơn, đây quả thật là cổ quái.
Tiêu Lôi tuy rằng nghe nói qua Ninh Khinh Tuyết, nhưng là đối với tính cách của cô ấy cũng không hiểu rõ lắm, mà trực tiếp giải thích nói:
– Thiên Sĩ Bình tên này không có gì, chủ yếu nhất là cha của hắn Thiên Bạch Hạc. Bởi vì Thiên Bạch Hạc còn có một cái tên khác gọi là Thiên Long Đầu…
– Thiên Long Đầu?
Ninh Khinh Tuyết cảm giác tên này có chút quen thuộc, nhưng nghĩ không ra là ai.
– Thiên Long Đầu cũng là Đông Phương hắc. Ông trùm ‘Nam thanh’, lực lượng của ông ta lớn lắm, nghe nói cho dù là trong biển rộng rớt một cây kim, ông ta cũng có biện pháp tìm ra. Hiện tại con trai độc nhất của ông ta bị giết rồi, mọi người nghĩ xem, dựa vào thực lực của ông ta, người đó có thể bình yên được sao? Cho nên chuyện này hơi lớn rồi đó, hiện tại còn không biết phản ứng của Thiên Long Đầu…
Tiêu Lôi lời còn chưa nói hết, tay Ninh Khinh Tuyết trong vừa mới đưa cà phê lên ‘cộp~’ một tiếng, đã rơi trên mặt bàn, lập tức cà phê bắn tung tóe đầy bàn. Tuy rằng cô hiểu ‘Nam thanh” nhưng không có nghĩa là cô không biết ‘Nam thanh” chỉ có điều không nghĩ đến Diệp Mặc không ngờ đắc tội với người lợi hại như vậy, Ninh Khinh Tuyết trong lòng nhất thời bất an.
– Khinh Tuyết, chị làm sao vậy?
Lý Mộ Mai thấy thế vội vàng quan tâm hỏi, cô còn tưởng rằng vết thương của Ninh Khinh Tuyết chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Tô Tĩnh Văn cũng đã nhìn ra Ninh Khinh Tuyết có chút không đúng, sắc mặt không giống lúc mới tới, vội vàng chuyển hướng đề tài nói:
– Chúng ta không tán gẫu những thứ này, đề tài quá mức áp lực. Tiểu Lôi, bạn kể một chút chuyện lần trước bạn đi biên giới Lưu Xà đi, mình cũng muốn đi tới đó chơi.
Tiêu Lôi đang chú ý ánh mắt Ninh Khinh Tuyết thì lập tức bị lời nói của Tô Tĩnh Văn hấp dẫn, nghe thấy Tô Tĩnh Văn nói vậy, vội vàng xua tay nói:
– Tĩnh Văn, ngàn vạn lần cậu chớ nên tới đó, lần trước nếu không vì Diệp Mặc cứu tớ, tớ sớm đã không còn mạng mà về đây rồi.
– Diệp Mặc?
Lý Mộ Mai, Ninh Khinh Tuyết còn có Tô Tĩnh Văn ba người gần như đồng thời nói ra tên này.
Sau khi Tiêu Lôi nói ra, lập tức biết mình đã nói sai rồi, vội vàng nói:
– Ừ, là Diệp Mặc, cũng không phải người kia của Khinh Tuyết đâu… Rất xin lỗi, tôi không chú ý, lúc trước cái người cứu mình cũng gọi là Diệp Mặc.
Ninh Khinh Tuyết phục hồi tinh thần lại, lại cười cười nói:
– Không sao, tôi không thèm để ý đâu, Tiêu Lôi, chị có thể nói một chút chuyện gì đã xảy ra không?
Tiêu Lôi thấy Ninh Khinh Tuyết bình tĩnh lại, vì thế bắt đầu đem chuyện mình ở Lưu Xà kể ra
– Nói một câu thật lòng, tôi thật không ngờ Vương Tiền Quân là loại người này, xuất năm ngàn tệ đã bỏ lại tôi, chính hắn một mình chạy trốn, không ngờ đem tôi ném cho một đám tội phạm…
– A, tôi không thấy chuyện này ở bài viết của chị, vậy sau đó chị đã làm thế nào?
Lý Mộ Mai nghe đến đó cũng khẩn trương lên.
Tiêu Lôi ánh mắt bỗng nhiên có chút si mê đứng lên, lẩm bẩm nói:
– Lúc ấy hắn tựa như một hoàng tử bạch mã từ trên trời rơi xuống, đánh ngất xỉu toàn bộ mấy tên bắt cóc. Bộ dáng hắn bay lên thật sự rất anh tuấn, chân bay lên liền tung ra, tôi cả đời này đều không thể quên… Tôi cũng chưa từng gặp qua người nào có võ công cao như vậy, tôi nghĩ giống như những cảnh quay trên ti vi mới có thôi, nhưng ngày đó tôi thực sự đã gặp, thậm chí còn xuất hiện bên người tôi.
Nghe Tiêu Lôi tự thuật, ngay cả Tô Tĩnh Văn và Lý Mộ Mai cũng cảm thấy một loại khẩn trương hướng tới, nhưng Ninh Khinh Tuyết lại cảm thấy người kia chính là Diệp Mặc mà nàng ngày đêm nhớ nhung.