Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 40: Kiếm tiền dường như rất đơn giản



Diệp Mặc đem hai thi thể kéo vào rừng cây, nhìn nhìn trên người hai người, không có vật gì tốt, cộng lại chỉ có hơn một ngàn tiền mặt, về phần thẻ Diệp Mặc căn bản cũng không cần. Tuy nhiên cây dao găm kia lại không tệ, thoạt nhìn rất sắc bén, Diệp Mặc rút ra xem như chiến lợi phẩm của mình.

Vài cái hỏa cầu thuật, đem hai người này đốt thành một đống, nhưng lại không thể đốt xong. Diệp Mặc thở dài, cấp bậc hỏa cầu thuật của mình còn quá thấp, nếu luyện khí tới tầng ba, hắn một hỏa cầu thuật là có thể hoàn toàn khiến hai người này biến mất.

Tùy tiện một chưởng đào một cái hố thật lớn, đem hai người đá vào, lại một chưởng đẩy một ít đất lấp vào.

Hắn giết người chưa bao giờ chôn, nhưng lần này nhận mấy ngàn tệ, coi như làm công nhân một lần.

Diệp Mặc xử lý xong hai tên cướp này, cũng không trở về, trực tiếp hướng ngọn núi mà đi.

– Anh kia chờ một chút…

Người phụ nữ ở ven đường đợi một hồi cũng không thấy Diệp Mặc quay lại, lập tức chạy ra quốc lộ, cũng tiến vào rừng, lúc này mới phát hiện Diệp Mặc không ngờ vào núi rồi, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng lưng của hắn. Nếu cô chậm một chút nữa, nói không chừng Diệp Mặc đã sớm đi không thấy bóng.

Diệp Mặc nghe thấy người phụ nữ kia quát to, liền ngừng lại. Thấy Diệp Mặc dừng lại, cô thật sự có chút kinh ngạc, theo cô thấy, Diệp Mặc là bởi vì sợ cô mới đi, nên nghe thấy tiếng kêu của cô hẳn là chạy càng xa càng tốt mới đúng, không nghĩ tới hắn không ngờ dừng lại.

Cô muốn nghĩ Diệp Mặc sợ cô mới dừng lại, nhưng người phụ nữ này biết Diệp Mặc không phải như vậy, hắn dường như ngay chút thần thái sợ hãi đều không có.

– Anh không sợ tôi?

Người phụ nữ đi tới trước mặt Diệp Mặc có chút ý tứ hàm súc nói.

Diệp Mặc kéo lại ba lô trên bả vai, thản nhiên cười nói:

– Cô sẽ giết tôi?

– Không, anh không có mạo phạm tôi, tôi không thích giết người.

Người phụ nữ này theo bản năng lắc đầu.

– Ồ, cô sẽ không giết tôi, tôi tại sao phải sợ?

Diệp Mặc dường như có chút kỳ quái nói.

Người phụ nữ này lại nhìn nhìn Diệp Mặc, một thanh niên bình thường, bộ dạng không xấu, còn có chút trắng nõn, quần áo rất sạch sẽ, thậm chí giống một học sinh. Phỏng chừng hơn hai mươi một chút, hơn nữa trên người cũng không có bất kỳ cái gì làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm. Cô vô số lần chạy trốn tử thần, có một loại cảm giác nhạy bén trời sinh, chính là có một loại trực giác phát hiện người khác lợi hại hơn so với cô, rõ ràng Diệp Mặc không phải loại người đó.

– Anh có lá gan rất lớn, tuy nhiên anh nếu không sợ tôi, anh muốn từ ngọn núi này chạy trốn để làm gì.

– Núi này là của nhà cô hay sao? Chẳng lẽ tôi không thể đi?

Người phụ nữ nhất thời nghẹn lời, tuy rằng Diệp Mặc nói lời có chút xung, nhưng cô không tức giận, mà là tiếp tục cười nói:

– Được rồi, coi như anh nói đúng, làm quen một chút đi, ta gọi là Văn Đông, chữ Văn trong kiến văn, chữ Đông trong đông giá.

– Diệp Mặc.

Diệp Mặc nói đơn giản tên của mình, hắn không biết người phụ nữ này vốn không quen biết tìm hắn làm gì.

– Anh có biết tại sao tôi phải gọi anh, hơn nữa còn muốn cùng anh làm quen không?

Văn Đông hỏi một câu, tuy nhiên cô không đợi Diệp Mặc trả lời, mà tự mình nói:

– Bởi vì tôi khá thích anh, vừa rồi anh cũng nhìn thấy, tôi không phải người bình thường, nếu anh nguyện ý, tôi có thể giới thiệu cho anh một sư phụ.

Diệp Mặc khoát tay nói:

– Giới thiệu sư phụ thì miễn đi, cô cũng thưởng thức qua, nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi đây.

– Đừng nóng vội, xem ra anh vẫn không hiểu cường nhân thế giới này mạnh đến mức nào, nếu như vậy, việc thu đồ đệ đợi lát nữa nói sau. Tôi hiện tại có một cuộc làm ăn muốn làm, anh có hứng thú cùng đi với tôi hay không? Đương nhiên thù lao có thể nhiều hơn chôn hai cái xác rác rưởi này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Cô gái này thấy Diệp Mặc cự tuyệt hảo ý của nàng, cũng không để ý, mà chậm rãi nói.

Thù lao? Diệp Mặc nghĩ thầm giúp người phụ nữ này xử lý hai cái xác rác rưởi đã thu mấy ngàn tệ, chính mình đang cần dùng tiền, nếu người phụ nữ này có thể cho hắn nhiều tiền hơn, giúp cô thêm một chuyện cũng không sao cả. Hơn nữa, hiện tại hắn đã luyện khí tầng hai, cũng không sợ người phụ nữ này sẽ đánh lén hắn. Chủ yếu là, một khi hắn bắt đầu tu luyện, sẽ không có thời gian đi kiếm tiền.

– Nói đi, chuyện gì, thù lao bao nhiêu?

Diệp Mặc đối với việc bao nhiêu tiền mới là điều hắn quan tâm nhất, nếu mà có được tiền, hắn không cần tiếp tục vì tiền mà phiền não nữa.

Văn Đông không trực tiếp trả lời, mà nói:

– Từ nơi này đi hướng bắc, chừng hai mươi dặm, còn có một quốc lộ trực tiếp đi thông điểm du lịch Tương Sơn Lĩnh, trong một công ty lữ hành nhỏ ở điểm du lịch tôi có hai cái rương, đến lúc đó anh chỉ phải giúp tôi mang hai cái rương đó theo, cùng tôi đi tới một cuộc giao dịch là được.

– Yên tâm, có tôi ở đây, anh sẽ rất an toàn. Đến lúc đó, anh chỉ phụ trách giao chiếc rương, không cần nói nhiều. Về phần thù lao, cho anh năm mươi ngàn, thế nào?

Đi xách cái rương được năm mươi ngàn, tiền này cũng quá dễ kiếm rồi, Diệp Mặc động lòng. Hắn cực khổ bán bùa, còn giúp người ta xem bệnh, dưới tình huống gặp thời cũng chỉ kiếm được mấy chục ngàn tệ mà thôi.

Về phần Văn Đông có bẫy hắn hay không, hắn căn bản cũng không sợ, hắn không tin có người có thể giết hắn, cho dù lợi hại hơn so với hắn, nếu hắn muốn đi, cũng không ai có thể ngăn cản.

– Được, tôi làm, tuy nhiên không thể đi nơi quá xa, ta còn muốn đi nơi khác.

Diệp Mặc gật gật đầu, hai lời chưa nói liền đồng ý.

Văn Đông thấy Diệp Mặc vui vẻ đáp ứng như thế, gật gật đầu nói:

– Rất tốt, anh là một người thẳng thắn, là một người làm được đại sự đấy, tôi thích loại người thẳng thắn này. Bất kể anh đi đâu, cũng sẽ không ảnh hưởng, nơi tôi đi giao dịch chỉ có mấy giờ đi đường, giao dịch kết thúc, đều không làm lỡ chuyện của anh một phút nào.

Thấy Diệp Mặc không nói gì nữa, Văn Đông cũng không nhiều lời, bắt đầu đi phía trước dẫn đường. Mặc dù là bên trong núi non trùng điệp, nhưng Văn Đông đi đứng rất nhẹ nhàng thoải mái, không thấy khó nhọc chút nào. Cô sợ Diệp Mặc theo không kịp, cố ý đi chậm lại, có thể sau khi phát hiện thể lực Diệp Mặc rất tốt, không có dấu hiệu theo không kịp, trong lòng âm thầm ngạc nhiên.

Nếu không phải Diệp Mặc thoạt nhìn căn bản cũng không phải là người luyện võ, còn có hai tay thon dài trắng nõn, Văn Đông thậm chí hoài nghi Diệp Mặc cũng là người qua đường mà thôi.

Văn Đông nói không sai, hai người ở trong núi đi chừng một giờ, đã nhìn thấy ở phía trước có một quốc lộ vòng qua núi vắt ngang. Quốc lộ này rõ ràng hơi người nhiều hơn so với con đường vừa rồi bọn Diệp Mặc xuống xe, ít nhất thỉnh thoảng có thể thấy một chiếc xe lui tới.

Văn Đông và Diệp Mặc không đợi bao lâu, liền lên một chiếc xe buýt đi hướng Tương Sơn Lĩnh.

Tương Sơn Lĩnh là một trong những điểm du lịch khá nổi tiếng của Hoa Hạ, tên tuổi cũng không kém Ngũ Nhạc, nhưng vì hàng năm người đến Tương Sơn Lĩnh du lịch đều bị mất tích. Hơn nữa chỗ này quốc lộ vòng qua núi, sự cố xe buýt gặp tai nạn tương đối cao, cho nên lượng người tới đây du lịch lại kém xa so với Ngũ Nhạc và Hoàng Sơn.

Diệp Mặc vừa đến Tương Sơn Lĩnh cũng cảm giác được nơi này thiên địa linh khí so với Ninh Hải mạnh hơn rất nhiều, nếu nơi này không quá gần Ninh Hải, hắn sẽ muốn lựa chọn đến đây tu luyện.

Xe buýt dừng lại tại một bãi đỗ xe trong sườn núi Tương Sơn Lĩnh, Văn Đông nói Diệp Mặc chờ ở chỗ này, cô đi lấy đồ.

Quả nhiên Diệp Mặc không đợi bao lâu thì Văn Đông lái tới một chiếc Buick.

– Đồ lấy được rồi, lên xe, chúng ta đi thôi.

Văn Đông đem xe dừng trước mặt Diệp Mặc thoải mái nói.

Diệp Mặc thần thức tuy rằng chỉ nhìn được năm sáu mét, nhưng để kiểm tra chiếc xe này một chút cũng thừa sức. Thần trí của hắn quét nhìn một chút, xe không có gì bất thường. Chỉ có điều chỗ ngồi ở phía sau có hai cái rương.

Diệp Mặc mở cửa xe ngồi ở ghế phía sau, thần thức lại quét vào rương. Một cái rương có chứa một khẩu súng trường, Diệp Mặc đối với súng cũng không hiểu lắm, súng này rốt cuộc là loại gì, hắn cũng không biết, thoạt nhìn có chút giống AK. Một cái rương khác chỉ có một xấp tài liệu, còn có một cái mô hình rất là kỳ quái.

Văn Đông thấy Diệp Mặc chưa nói gì liền ngồi ở phía sau, rất vừa lòng đối với hành động này của Diệp Mặc. Tuy nhiên trong lòng lại nghĩ, Diệp Mặc này trời sinh lá gan quá lớn đấy, nhưng vẫn là chưa trải qua chuyện đời?

Nếu như là chưa từng trải qua chuyện đời, đến lúc đó ngàn lần không nên làm ra chuyện mất mặt. Nghĩ đến đây Văn Đông lại nói:

– Diệp Mặc, đợi lát nữa khi chúng ta đi vào, nếu bên cạnh có người nhìn chằm chằm chúng ta, anh không cần lo lắng, chỉ cần nghe tôi chỉ bảo, sau đó cùng đối phương trao đổi chiếc rương là được rồi.

– Tôi biết.

Diệp Mặc dự đoán cái phải trao đổi chính là cái rương có một mô hình và một xấp tài liệu kia, nếu Văn Đông bình tĩnh như vậy, chứng tỏ hắn sẽ không gặp nguy hiểm. Hơn nữa, ngay cả có nguy hiểm, Diệp Mặc cũng không sợ, làm xong vụ này, hắn có thể yên tâm tu luyện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.