Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Tôi đứng ở đây, ai cọ chứ!!”
Gã đàn ông lớn tiếng phản bác, giống như lớn giọng, là có thể chứng minh gã vô tội vậy.
Sơ Tranh kéo Cận Hưu ra.
Cận Hưu không hiểu nhìn cô.
Ngữ điệu Sơ Tranh băng lãnh: “Tôi cọ ông ta.”
“??”
Gã đàn ông cổ quái nhìn Sơ Tranh, một giây sau Sơ Tranh nhấc chân liền đạp.
Gã đàn ông bị đạp trúng bộ vị trọng yếu, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi.
Đồng bào nam tính xung quanh dồn dập kẹp chặt đũng quần, lui về phía sau.
Vừa vặn tàu điện ngầm đến trạm, cửa xe mở ra, gã đàn ông không dám nói chữ nào, xám xịt rời đi.
Ăn thiệt thòi lớn như thế, gã đàn ông không dám ồn áo, chắc chắn là kẻ tái phạm.
Nữ giới xung quanh lập tức có chút buồn nôn.
Trên tàu điện ngầm sợ nhất là loại móng heo này, thật là buồn nôn muốn chết.
Mà có ít người không dám đứng ra, sợ ánh mắt khác thường xung quanh, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, ăn cái thiệt thòi ngầm này.
Cận Hưu cũng cảm thấy lạnh căm căm.
Vừa rồi động tác kia của cô thuần thục như từng luyện qua vô số lần, không phải là thường xuyên làm thế chứ?
Tàu điện ngầm rất nhanh tới trạm, Sơ Tranh cùng Cận Hưu rời đi.
Trạm tàu điện ngầm cách chung cư một đoạn đường dài hơn mười phút, trở lại chung cư, Sơ Tranh phát hiện chung cư cũng coi như sạch sẽ.
“Anh biết vứt rác rồi?”
Sơ Tranh vừa vào cửa đã hỏi một vấn đề ma quỷ như thế.
Cận tổng không lên tiếng.
Hắn tận lực không tạo ra rác, thì có thể tận lực phòng ngừa vứt rác!
Cận Hưu thấy Sơ Tranh không có ý tứ muốn đi, hỏi cô: “Hôm nay cô ở đây sao?”
“Có vấn đề?”
“Không có…”
Đây là chung cư của cô, dĩ nhiên cô muốn ở thì ở.
Chỉ là…
Cận Hưu hất những suy nghĩ lung tung trong đầu ra, lên lầu tắm rửa trước.
Khi hắn xuống Sơ Tranh đã không còn ở phòng khách nữa, Cận Hưu thở dài, mở tủ lạnh ra xem.
Cận Hưu làm xong bữa ăn khuya, đi lên lầu gõ cửa phòng Sơ Tranh.
“Vào đi.”
Cận Hưu đẩy cửa ra đi vào, gian phòng Sơ Tranh rộng rãi, cô ngồi trên đất được lót thảm, đang chơi điện thoại di động.
Thiếu nữ thay đồ mặc ở nhà, tóc dài mềm mại còn hơi ẩm ướt, xõa trên đầu vai.
Khuôn mặt bị tóc đen nổi bật lên, trong trắng lộ ra hồng, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Cận Hưu đứng ở cửa ra vào, không đi vào trong: “Tôi… Làm bữa ăn khuya, cô ăn không?”
“Không ăn.”
Cận Hưu: “…”
Cận Hưu lui ra khỏi phòng, một mình đi xuống lầu ăn.
Hắn vừa ngồi xuống, liền nghe thấy cầu thang bên kia truyền đến âm thanh lộp cộp xuống lầu.
Sơ Tranh kéo cái ghế ra ngồi xuống, thấy trên bàn chỉ có một bát, hỏi hắn: “Bữa ăn khuya đâu?”
“Không phải cô không ăn sao?”
Sơ Tranh mặt không đổi sắc: “Bây giờ muốn ăn.”
Cận Hưu: “…”
Lúc này mới vài phút trôi qua?
Con gái đều giỏi thay đổi như thế sao?
Cận Hưu đứng dậy vào phòng bếp bưng bát của cô ra.
Sơ Tranh không nhìn kỹ, cầm đũa liền ăn.
Đũa đầu tiên…
Hả???
Hơi mặn.
Sơ Tranh chịu đựng không phun ra, gian nan nuốt xuống.
Thẻ người tốt cho rằng muối ăn không cần tiền sao? Bỏ nhiều muối thế làm gì!!
Sơ Tranh vụng trộm ngắm Cận Hưu một chút, dường như Cận tổng ăn rất ngon, không cảm thấy hương vị không thích hợp…
Chẳng lẽ là vấn đề của chính ta?
Cho nên tại sao ta muốn xuống đây chứ!!
Ta bây giờ nên ném đũa hay nên tiếp tục đây? Sơ Tranh quanh quẩn giữa hai lựa chọn này một hồi, cuối cùng vì thẻ người tốt, lựa chọn ăn.
Sơ Tranh dùng mấy đũa đã xử lý xong tô mì, ném đũa rồi lên lầu ngay.
Cận Hưu: “??”
Cận Hưu không biết Sơ Tranh hùng hùng hổ hổ như thế làm gì, chậm rãi đưa bát đũa đi rửa.
–
Sơ Tranh trở về phòng lập tức uống nước ừng ực, cảm giác như đầu lưỡi cũng không phải là của mình nữa.
Không thể tiếp tục ăn cơm do thẻ người tốt làm… Mì cũng không ăn!
Sơ Tranh ăn cơm tối rồi, hơn nữa còn ăn rất no, bây giờ ăn thêm một tô mì lớn như vậy nữa, Sơ Tranh cảm giác dạ dày hơi no.
Ngủ rồi thì không cảm giác được nữa.
Sơ Tranh nằm dài trên giường, nhưng lật qua lật lại đều ngủ không được.
Sơ Tranh ngồi dậy, đi qua đi lại trong phòng để tiêu cơm một chút, nước uống xuống không ít, cảm giác càng no hơn.
Mấu chốt là khát nước!!
Sơ Tranh mở cửa phòng ra ngoài, đi xuống lầu vào phòng bếp lấy nước đá uống.
Cô cũng không bật đèn, cứ để tối thui như vậy đi qua, lấy được nước liền đi lên lầu.
Chỗ rẽ cầu thang đâm đầu vào một người, đằng sau cô chính là cầu thang, bị đụng một chút như vậy, trực tiếp lùi xuống dưới.
Sơ Tranh: “!!”
Má… nó!!
Sơ Tranh vừa muốn tóm lấy tay vịn bên cạnh giữ vững thân thể, người đụng vào cô lập tức giơ tay kéo cô về.
Sơ Tranh trực tiếp đâm đầu vào lòng người kia.
Lồng ngực người đàn ông rộng lớn, hỗn hợp mùi sữa tắm thanh nhã và hơi thở của hormone nam tính đập vào mặt.
Sơ Tranh nghe thấy nhịp tim hữu lực trầm ổn của Cận Hưu.
Cận Hưu rất nhanh liền buông Sơ Tranh ra: “Không sao chứ?”
“Không sao.”
Cận Hưu mở đèn trên cầu thang ra, hai người thấy rõ đối phương.
Vừa rồi Sơ Tranh lăn lông lốc trên giường vài vòng, quần áo trên người dúm dó, tóc cũng hơi loạn.
Ánh mắt Cận Hưu hơi ngừng lại chỗ cổ áo Sơ Tranh, lễ phép rời ánh mắt: “Bạn nhỏ, hơn nửa đêm cô không ngủ, xuống đây làm gì?”
“Uống nước.” Còn không phải do anh cho tôi ăn đồ ăn à! Mặn chết!
“Phòng cô không có nước?”
“Không có đá.”
“Con gái ban đêm đừng uống đồ lạnh như thế.” Cận Hưu nói.
Cận Hưu chỉ nhắc nhở cô, cũng không có ý tứ muốn xen vào chuyện của cô.
Hắn bảo Sơ Tranh mau về nghỉ ngơi, sau đó đi xuống dưới lầu.
Sơ Tranh quay người đi theo hắn xuống lầu, Cận Hưu quay đầu nhìn cô, thấy cô sờ bụng, dừng lại: “Không thoải mái?”
Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ, lắc đầu.
“Vậy cô sờ bụng làm gì?”
“Không thể sờ?”
Ta sờ bụng của ta, lại không sờ mi, chuyện này mà mi cũng muốn quản!
Cận Hưu đột nhiên giơ tay, sờ lên trán Sơ Tranh.
Không phát sốt…
Cận Hưu cảm thấy mình ở chỗ này, cô gái này nhìn nhỏ như vậy, hắn thân là người lớn, nên chăm sóc cô.
Lúc này mở ra hình thức mẹ già: “Cô không thoải mái chỗ nào?”
“…”
Sơ Tranh không nói, muốn mặt.
Nhưng Cận Hưu cũng không đi, đứng đó nhìn cô.
Thật lâu sau, Sơ Tranh mới phun ra một chữ: “… No.”
Cận Hưu: “??”
Ăn quá no?
Sao lại ăn quá no…
“Buổi tối cô ăn rồi?”
“Ừ.”
“Vậy mà cô còn ăn?”
Đáy lòng Cận Hưu có một loại cảm thụ không nói ra được.
“Vương bát đản nói lúc này ăn cơm với anh có thể gia tăng tình cảm mà…”
Sơ Tranh nói thầm đến mơ hồ, Cận Hưu không nghe rõ: “Cô nói gì?”
Sơ Tranh ngẩng đầu, chững chạc đàng hoàng: “Tôi nói chuyện sao?”
Cận Hưu: “…”
Ăn quá no thì làm sao bây giờ?
Cận tổng không có loại kinh nghiệm sống này, tầm mắt hơi tối, cũng không biết nên làm gì.
Hắn đi tại chỗ hai bước, kéo Sơ Tranh đi đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, hắn cầm điện thoại di động ngồi bên cạnh search xem ăn no quá thì nên làm sao.
Cận Hưu lấy nước trong tay Sơ Tranh đi: “Đừng uống nước.”
Ai ai ai…
Ngón tay Sơ Tranh duỗi về phía trước, đến cùng cũng không cướp lại.
“Tôi xoa xoa cho cô…” Cận Hưu ngừng một chút: “Nếu không thì cô tự xoa?”
Dù sao cũng là con gái, một người đàn ông như hắn cũng không tiện lắm
Sơ Tranh vỗ vỗ bụng: “Anh tới.”
Cận Hưu vội vàng kéo tay cô: “Tiểu tổ tông cô đừng có vỗ.”
Đứa trẻ nhỏ sao mà khó chăm thế này.
Cận Hưu cách quần áo Sơ Tranh, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô, còn vừa xoa vừa nhìn điện thoại, xác định mình không làm sai.