Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tuyến thời gian bây giờ không tính là sớm cũng không tính là muộn, nguyên chủ đã cùng thanh niên trí thức kia hẹn hò, không qua bao lâu, mẹ kế của nguyên chủ sẽ giới thiệu người đàn ông ở thôn bên cạnh cho nguyên chủ.
Màn kịch vừa rồi là cô em kế Lăng Kiều Kiều, làm hỏng một cái hộp âm nhạc của nhà Lăng nhị thẩm, Lăng nhị thẩm tìm tới cửa.
Loại hộp âm nhạc kia, ở niên đại này, cũng có thể xem như vật hiếm.
Nhưng là loại hàng xài rồi, không biết đã chuyển tay bán bao nhiêu lần, mười đồng có lẽ cũng không đáng.
Mọi người đều biết mười đồng quá cao, dù sao ở thời đại này, công nhân đi làm trong nhà xưởng, một tháng tiền lương chỉ có hai mươi đồng.
Một cái hộp nát như vậy, mà đã muốn cả tháng tiền lương.
Nhưng mà đồ chơi của người ta là đồ chơi hiện đại, bạn làm rơi hỏng đồ, không thể giải thích, chỉ có thể nhận.
Lăng Kiều Kiều cắn ngược lại một cái, nói là nguyên chủ làm hỏng.
Bình thường Lăng Kiều Kiều làm không ít loại chuyện này.
Nguyên chủ tồn tại chính là để cõng nồi cho ả.
Chuyện tốt đều là ả làm, chuyện xấu thì đều là nguyên chủ.
Thảm một nhóm.
Trong kịch bản cha nguyên chủ đồng ý bồi thường tiền, nhưng mà sau đó, nguyên chủ bị đánh một trận, Lăng Kiều Kiều đến cái rắm cũng chẳng có.
–
Sơ Tranh chậm rãi đi theo bờ ruộng trong thôn về, từ rất xa trông thấy Lăng nhị thẩm hùng hùng hổ hổ rời đi.
Nhìn dáng vẻ thì chắc là cha Lăng đồng ý bồi thường tiền rồi.
Người xem náo nhiệt trong thông cũng lần lượt tản ra, ai về nhà thì về nhà, ai xuống ruộng thì xuống ruộng.
Lúc này còn chưa thực hành chia ruộng đất cho các hộ gia đình, vẫn là chế độ chia ngày công, từng nhà muốn ăn no bụng thì đều phải kiếm ngày công.
“Chị.”
Trên bờ ruộng có người vẫy tay với Sơ Tranh.
Cô gái bị phơi nắng đến đen nhánh, vòng qua một bờ ruộng, nhanh chóng chạy tới: “Chị, chị không sao chứ?”
Cô gái cũng thắt bím, trên đuôi sam quấn lấy dây nhỏ xinh đẹp, tăng thêm mấy phần hoạt bát.
Dáng dấp của cô gái này cũng không kém, chỉ là làn da bị mặt trời phơi đến hơi đen.
Trong trí nhớ của nguyên chủ khắc sâu ấn tượng với cô gái này —— Lăng Mai.
Dựa theo bối phận mà tính, thì Lăng Mai phải gọi nguyên chủ một tiếng chị họ.
Trong thôn này phần lớn người đều họ Lăng, có một số quan hệ nguyên chủ cũng không rõ ràng, dù sao người lớn bảo gọi thế nào, thì cứ gọi thế ấy thôi.
“Không sao.” Sơ Tranh nói.
“Em vừa nghe nói nhị thẩm đến nhà chị náo loạn?”
“Ừ.”
Lăng Mai chỉ nghe nói, không rõ ràng chi tiết, cho nên lúc này mới chạy tới hỏi Sơ Tranh.
Quan hệ của cô ấy và nguyên chủ được cho là tốt nhất, bình thường nguyên chủ không có đồ ăn, cũng là Lăng Mai vụng trộm bớt một chút mang tới cho cô ấy.
Trong kịch bản Lăng Mai cũng trôi qua không tốt lắm.
Lăng Mai vốn có thể vào trong thành, chú của cô ấy sống trong thành không tệ, lại xem Lăng Mai như con gái, nên giới thiệu cho cô ấy một chàng trai trong huyện thành.
Ai ngờ Lăng Kiều Kiều vì ghen ghét, nên tìm người ức hiếp Lăng Mai.
Lăng Mai bị người ức hiếp, cho dù không thật sự phát sinh chuyện gì, nhưng cuối cùng hôn sự vẫn thất bại.
Cũng bởi vì việc này, Lăng Mai gả không tốt lắm.
Lăng Mai lo lắng cho Sơ Tranh, nói vài lời liền tách ra, Sơ Tranh chậm rì rì trở lại trong nhà nguyên chủ.
Trong nhà là loại phòng đất kia, nhìn qua vừa cũ vừa rách, chiếm diện tích cũng rất lớn.
“Mày còn biết đường về à!”
Sơ Tranh vừa bước vào sân, bên trong lập tức có một cây chổi bay ra.
Sơ Tranh nghiêng người tránh đi, cái chổi đập ở bên ngoài, tóe lên một lớp bụi.
Mẹ kế Trương Tiểu Bình chống nạnh đứng dưới mái hiên, vẻ mặt cay nghiệt: “Cái đồ vô dụng nhà mày, vừa rồi mày chết ở xó nào thế hả? Sao mày không chết ở bên ngoài luôn đi!”
“Làm bà thất vọng rồi, thật xin lỗi nha.”
Câu thật xin lỗi này đến một chút ý xin lỗi cũng không có.
Quả nhiên Trương Tiểu Bình bên kia nghe xong liền trừng lớn mắt: “Mày còn dám mạnh miệng!”
Nói cũng đã nói, còn có gì mà dám hay không dám.
Sơ Tranh không để ý tới Trương Tiểu Bình, đi về phía một gian phòng.
“Mày đứng lại!”
Trương Tiểu Bình vọt thẳng tới, biểu cảm vừa hung ác vừa cay nghiệt.
“Tao đang nói chuyện với mày, mày có thái độ gì đấy? Hả, mày muốn làm gì, tạo phản à?”
Giọng nói Trương Tiểu Bình bén nhọn, âm lượng kia, có lẽ cách thật xa cũng có thể nghe thấy.
Sơ Tranh cảm thấy mụ ta nên đi tham gia cuộc thi to mồm nông thôn, tuyệt đối có thể lấy được quán quân.
Sơ Tranh lui ra phía sau mấy bước, ánh mắt đóng băng nhìn chằm chằm mụ ta: “Bà muốn làm gì?”
“Tao muốn làm gì?” Trương Tiểu Bình giống như nghe thấy trò cười gì đó: “Chính mày đã làm gì? Cái hộp kia có phải do mày làm hỏng không?”
“Không phải.”
Trương Tiểu Bình: “Mày được đấy, chẳng những học được cách mạnh miệng, giờ còn biết nói dối! Cha tụi nhỏ!! Ông mau ra đây xem đứa con gái này của ông đi!”
Trương Tiểu Bình hướng vào bên trong rống.
Lăng Thụ đi từ bên trong ra.
“Hét cái gì, còn ngại chưa đủ mất mặt à?”
Lăng Thụ đứng ở cổng chính, sắc mặt nặng nề, lúc này ngược lại có mấy phần tư thế của người đứng đầu một nhà.
“Vào trong nhà hết đi.”
–
Bên trong nhà chính cũng chất đống đồ vật ngổn ngang, Lăng Thụ ngồi trên một chiếc ghế mây cũ nát, Lăng Kiều Kiều không có ở đây, có lẽ đã trở về phòng rồi.
Trương Tiểu Bình mở miệng là hùng hùng hổ hổ quở trách Sơ Tranh.
Sơ Tranh đứng ở cổng nhà chính, thần sắc lãnh đạm nhìn bọn họ.
“Cái hộp kia là mày làm hỏng sao?” Lăng Thụ hỏi Sơ Tranh.
“Không phải.”
“Kiều Kiều nói mày làm hỏng.”
Lăng Thụ cau mày, giống như bất mãn vì Sơ Tranh nói dối.
Nhưng mà ông ta căn bản không hề thật sự hiểu rõ chân tướng, thì đã nhận định là nguyên chủ nói dối.
“Nhị thẩm nói đúng lắm, con bà ta tận mắt nhìn thấy, Lăng Kiều Kiều ném hỏng hộp âm nhạc.”
Sơ Tranh nói không nhanh, để cho Lăng Thụ và Trương Tiểu Bình đều nghe rõ ràng.
“Bà ta không nói là tôi làm hỏng.”
Trương Tiểu Bình không vui: “Ui nha, ý mày là Kiều Kiều của chúng tao nói dối?”
Sơ Tranh thật lòng gật đầu: “Bà biết là tốt rồi.” Dù sao con gái của bà nói dối cũng không phải lần một lần hai.
Trương Tiểu Bình: “…”
Trương Tiểu Bình chỉ vào Sơ Tranh, khua tay múa chân mắng: “Ông nhìn nó xem, ông nhìn nó xem, làm sai chuyện không chịu thừa nhận cũng coi như xong, giờ còn trốn tránh trách nhiệm.”
Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: “Không phải tôi làm, tại sao tôi phải nhận.”
Lăng Thụ nhíu mày: “Đi gọi Kiều Kiều ra đây.”
“Gọi thì gọi!”
Trương Tiểu Bình đi gọi Lăng Kiều Kiều.
Phòng này lại không cách âm, Lăng Kiều Kiều đã sớm nghe thấy.
Trương Tiểu Bình đi qua ả liền mở cửa, đi theo Trương Tiểu Bình đến nhà chính.
Lăng Kiều Kiều vừa đến đã lập tức xin lỗi: “Chị, thật xin lỗi, em không biết nhị thẩm hung dữ như vậy, em sợ… em cũng không biết thứ kia đắt như thế, em cho là không đáng tiền, cho nên trước đó mới đồng ý nói là em làm hỏng.”
Ả cúi thấp đầu, vẻ mặt khổ sở, áy náy còn có mấy phần sợ hãi.
Giống như là ả thật sự đồng ý cõng nồi cho Sơ Tranh, nhưng lại bởi vì chiến trận kia của Lăng nhị thẩm hù đến, nên lúc này mới khai cô ra.
Có thể nói là xây dựng nên hình ảnh của một cô em gái tốt đến cực kỳ hoàn mỹ.
Trương Tiểu Bình nghe vậy liền mắng: “Mày còn muốn Kiều Kiều gánh tội thay mày, cái đồ ti tiện hèn hạ nhà mày còn không biết xấu hổ như thế nữa!”
Trương Tiểu Bình không có văn hóa gì, nói chuyện rất khó nghe.
Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung chờ Trương Tiểu Bình mắng xong: “Gọi con nhà Lăng nhị thẩm tới hỏi một chút, thì biết tôi có nói thật hay không.”
Lăng Kiều Kiều khó xử nói: “Chị… Là chị bảo em cầm, cố ý để Lăng Khang trông thấy mà.”
Sơ Tranh: “…”
Thời đại này lại không có giám sát, người chứng kiến chỉ có con nhà Lăng nhị thẩm, thật đúng là phiền phức.
… Xử lý là được rồi.