Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hôm sau thượng triều.
Cũng vì chuyện Thái Hậu dẫn Tiểu Hoàng Đế rời khỏi sơn trang nghỉ mát, các vị đại thần vô cùng kích động, “khuyên nhủ” Tiểu Hoàng Đế về sau không thể tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như thế nữa.
Cũng may Tiểu Hoàng Đế là Hoàng Đế, những người này trừ nói nói linh tinh, thì cũng không dám làm gì cậu.
Ngay cả Nhiếp Chính Vương cũng ra mặt, phê bình Tiểu Hoàng Đế một trận.
Sơ Tranh truyền cho Tiểu Hoàng Đế tờ giấy nhỏ, nghĩ ra một chủ ý xấu: Ngươi có thể trị hắn tội bất kính.
Tiểu Hoàng Đế: Không tốt đâu, hoàng thúc sẽ không hoài nghi ta sao.
Sơ Tranh: Sợ cái gì, ngươi cứ náo với hắn thôi, hắn sẽ chỉ cho rằng ngươi cố tình gây sự.
Tiểu Hoàng Đế:…
Tiểu Hoàng Đế đại khái đã lĩnh ngộ được tinh túy của việc mình còn nhỏ tuổi.
Thế là Nhiếp Chính Vương rất nhanh liền bị Tiểu Hoàng Đế cố tình gây sự, phạt đi quét tất cả bậc thang của sơn trang nghỉ mát.
–
Dung Thí xử lý xong chuyện của Đinh đại nhân, trở về liền đụng vào Nhiếp Chính Vương đang quét bậc thang.
“Vương gia thật hăng hái.”
Nhiếp Chính Vương: “…”
Bây giờ Nhiếp Chính Vương nghe thấy lời này là muốn đánh người.
Nhiếp Chính Vương quăng chổi ra: “Dung Thí, ngươi dung túng cho Bệ Hạ và Thái Hậu xuất cung, ngươi cũng biết nếu như xảy ra chuyện gì, ngươi làm sao gánh nổi hậu quả.”
Dung Thí giọng điệu lãnh đạm: “Hoàng mệnh khó trái, ta chỉ làm tốt chuyện trong bổn phận của mình.”
Dung Thí khẽ gật đầu, nghênh ngang rời đi.
Nhiếp Chính Vương tức giận đến chống nạnh, một cước đá vào cái chổi.
Tức chết bản vương.
Dung Thí chuẩn bị đi thăm công chúa Ngọc Điệp.
Nhưng công chúa Ngọc Điệp và Sơ Tranh ở cùng một cung, Dung Thí lại có chút do dự.
Ngay khi Dung Thí chần chờ, bỗng nhiên nghe thấy phía trước vang lên một trận tiếng ồn ào, mơ hồ còn có tiếng nữ tử thét lên.
Dung Thí chuyển qua một hành lang, rất nhanh liền trông thấy trong hoa viên, một đám người hoảng hốt tán loạn.
Trong không khí có thứ gì đó vù vù bay lên, đang không ngừng công kích người ở giữa.
Tay cầm kiếm của Dung Thí hơi rút lại.
Ánh mắt hắn liếc qua hành lang bên kia.
Một mình Sơ Tranh đứng dựa ở bên kia, hờ hững nhìn khung cảnh náo nhiệt bên này.
Trong lòng Dung Thí hơi nhảy lên một cái.
Hắn lần nữa nhìn về phía đám người hỗn loạn, người ở giữa kia không phải chính là Tam công chúa sao…
Dung Thí lần nữa nhìn về phía Sơ Tranh bên kia, nhưng bên kia không có người nào nữa
Dung Thí bước nhanh đi qua hành lang, nhìn quanh vị trí vừa rồi Sơ Tranh đứng.
“Dung tướng quân, tìm ta à?”
Dung Thí bỗng nhiên quay đầu, Sơ Tranh đứng trong lùm cây rậm rạp.
“Ngươi…”
“Ngươi muốn đứng đó nói chuyện với ta?”
Dung Thí nhìn xung quanh, đáy lòng chìm xuống, nhưng cuối cùng vẫn đi qua phía cô.
Sau lùm cây có một con đường nhỏ, liên tiếp phía sau là mấy ngọn núi giả.
Dây leo quấn quanh, làm nơi này trở nên vô cùng u tĩnh.
Sơ Tranh đi vào bên trong một khoảng cách, tùy ý dựa trên núi giả.
Dung Thí đứng ở bên ngoài cách mấy bước: “Là Thái Hậu làm?”
“Dung tướng quân không nên nói lung tung, ngươi trông thấy ta làm khi nào?”
“Vậy nàng…”
Sơ Tranh thuận miệng nói: “Báo ứng đi.”
Dung Thí: “…”
Làm gì có báo ứng nhanh như vậy?
Sơ Tranh không muốn nói, Dung Thí cũng không hỏi nữa.
“Ngọc Điệp… vẫn tốt chứ?”
“…”
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp, cô đột nhiên tiến lên, giữ chặt Dung Thí, đè hắn lên trên núi giả.
Dung Thí còn chưa kịp phản ứng, Sơ Tranh đã hôn tới.
–
“Đi bên này gần hơn, mau đi đi, không lát nữa lại bị mắng bây giờ.”
“Đừng giục mà, ta còn mang theo cả đồ vật đây…”
“Nhanh lên.”
Tiếng bước chân và tiếng trò chuyện từ đằng xa truyền đến, dường như đang đi về phía bên này.
Con ngươi Dung Thí hơi co rụt lại.
Sơ Tranh kéo hắn lách vào trong núi giả bên cạnh.
“Thái…”
Sơ Tranh lần nữa ngăn chặn miệng hắn, thanh âm rất nhẹ cảnh cáo hắn: “Dung tướng quân tốt nhất đừng lên tiếng.”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Dung Thí làm sao dám lên tiếng nữa, ngay cả hô hấp cũng chậm lại.
Ánh sáng trong núi giả rất kém.
Hắn cảm thấy mình không nhìn thấy gì cả.
Không biết mình ở đâu, cũng không biết mình đang làm gì.
Cả người đều hốt hoảng.
Người bên ngoài dần dần đi xa.
Phía sau lưng Dung Thí dựa vào núi giả, cả người đều cứng lại ở đó.
Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên đẩy Sơ Tranh ra, hô hấp rối loạn không theo tiết tấu, có chút tức giận quát một tiếng: “Thái Hậu!”
Sơ Tranh bị đẩy ra, thân thể tùy ý dựa vào phía sau, cô tùy ý sửa sang lại y phục.
“Dung tướng quân lớn tiếng như vậy, là sợ người khác không nghe được sao?”
Dung Thí: “…”
Hô hấp lộn xộn của Dung Thí dần dần trở nên bằng phẳng: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Dung tướng quân không hiểu?”
“…”
Hắn không muốn hiểu.
Sơ Tranh đứng dậy, tới gần Dung Thí.
Người sau bỗng nhiên lui về, nhưng hắn đã tựa trên núi giả, không còn đường lui nữa.
Sơ Tranh giơ tay, thay hắn chỉnh lý lại vạt áo, giọng nói lạnh lẽo thanh nhã: “Về sau ta từ từ dạy ngươi.”
Sơ Tranh nhẹ mổ lên môi hắn một cái, rất là phách lối nghênh ngang rời đi.
Dung Thí nhìn Sơ Tranh rời đi, đứng trong sơn động nhỏ hẹp, cảm giác oi bức trong không khí dường như đang không ngừng kéo lên, bao gồm cả người của hắn cũng sắp bị nhóm lửa.
Dung Thí dùng quyền chống trán, cảm giác không nói ra lời quanh quẩn trong lòng không tiêu tan.
Thân ảnh của cô không ngừng hiện lên trong đầu.
Cảm giác tim đập thình thịch xông tới, khiến cho hắn vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
–
Bá An Hầu nghe nói Tam công chúa bị ong vò vẽ đốt đến mức suýt chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ, vội vàng chạy từ kinh thành bên kia đến.
Hai nơi này cách nhau rất xa.
Bá An Hầu chạy tới, Tam công chúa đã qua thời điểm nguy hiểm nhất, nhưng gương mặt kia vẫn vô cùng thê thảm.
Sau khi thăm Tam công chúa, Bá An Hầu lập tức chạy tới gặp Sơ Tranh.
“Thái Hậu, xin hãy làm chủ cho Tam công chúa.” Bá An Hầu tràn lòng đầy căm phẫn.
Sơ Tranh bưng trà nhấp một ngụm, chậm rãi hỏi: “Làm chủ cái gì?”
Bá An Hầu lòng đau như dao cắt: “Chuyện Tam công chúa bị ong vò vẽ đốt, nhất định là có người làm, xin Thái Hậu minh xét.”
Gương mặt kia của Tam công chúa, bây giờ Bá An Hầu nghĩ lại cũng cảm thấy đau lòng.
“Ồ.” Sơ Tranh đặt chén trà xuống: “Ta đã hỏi, lúc ấy cung nữ thái giám ở đó, đều nói là Tam công chúa không cẩn thận tự chọc phải tổ ong vò vẽ.”
“Làm sao có thể!” Bá An Hầu cất cao âm lượng: “Tam công chúa không có việc gì sao lại đi chọc tổ ong vò vẽ?”
Sơ Tranh: “Chuyện này thì phải hỏi bản thân Tam công chúa.”
Bá An hầu: “…”
Ông ta mới đi từ chỗ Tam công chúa ra.
Cách nói của Tam công chúa hoàn toàn không giống Sơ Tranh.
Bá An Hầu nói: “Thái Hậu, chuyện này nghe nói là công chúa Ngọc Điệp trả thù, không biết Thái Hậu có biết không?”
Đầu ngón tay Sơ Tranh khoác lên trên chén trà, tùy ý xoay chén trà: “Hầu gia nghe được lời đồn này từ đâu?”
Bá An Hầu: “Trước đó vài ngày, công chúa Ngọc Điệp bị ong vò vẽ đốt, chỉ cách thời gian hai ngày, Tam công chúa cũng bị ong vò vẽ đốt, Thái Hậu cảm thấy đây là lời đồn?”
Đây rõ ràng chính là trả thù có chủ đích!
“Đây chỉ là suy đoán của Hầu gia, có chứng cứ không?”
Bá An Hầu nhíu mày: “Có phải Thái Hậu đang bao che cho công chúa Ngọc Điệp không!”
Nghe nói gần đây công chúa Ngọc Điệp và Thái Hậu rất thân cận…
Sơ Tranh mặt mày lạnh lẽo: “Ngươi đang chất vấn ta?”
Trên người thiếu nữ bỗng nhiên bạo phát ra khí thế lạnh lẽo, khiến cho Bá An Hầu giật mình.
Vị Thái Hậu này…
Bá An Hầu ngờ vực dưới đáy lòng, chậm rãi cúi đầu xuống: “Thần không dám.”
Bất kể nói thế nào, vị này cũng là Thái Hậu.
Trong lòng không phục nhưng trên lễ tiết cũng không thể phạm sai lầm.
“Hầu gia đã nói đến chuyện này, vậy thì tốt thôi, chúng ta cùng nói chuyện công chúa Ngọc Điệp bị ong vò vẽ đốt một chút.”