Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Tạo nghiệp mà.”
“Đáng tiếc…”
“Thật đúng là tạo nghiệp mà, gặp phải ác bá này.”
Tiểu Hoàng Đế ỷ vào còn nhỏ, chen vào bên trong.
Trong đám người, một cô nương khoác áo tang quỳ dưới đất, trước mặt là thi thể dùng cái chiếu che lại.
Bên cạnh dựng tấm bảng—— bán mình chôn cha.
Con ngươi Tiểu Hoàng Đế hơi co rụt lại.
Tố Tuyết kéo Tiểu Hoàng Đế: “Công tử, đừng nhìn.”
Tiểu Hoàng Đế bị Tố Tuyết lôi ra khỏi đám người.
Vừa vặn Sơ Tranh và Dung Thí đi tới.
Biểu cảm của Tiểu Hoàng Đế không đúng lắm, Sơ Tranh khó có khi quan tâm một câu: “Trông thấy cái gì rồi?”
“Chết… Người chết.” Tiểu Hoàng Đế đột nhiên nhào tới, ôm lấy Sơ Tranh: “Mẫu… Nương.”
Sơ Tranh đẩy tay Tiểu Hoàng Đế ra, nghiêm túc giáo dục cậu: “Giống kiểu gì chứ, một người chết mà thôi. Trên tay ngươi cầm quyền sinh sát của tất cả mọi người, về sau ngươi muốn giết ai thì giết, có gì phải sợ.”
Tiểu Hoàng Đế: “…”
Dung Thí: “…”
Luôn cảm thấy Thái Hậu giáo dục có vấn đề.
Khi Tiên Hoàng còn tại thế, Tiểu Hoàng Đế có thể nghe thấy ai ai bị chém đầu, ai ai chết rồi.
Nhưng mà, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng thấy thi thể.
Trừ phụ hoàng cậu, thì đây là lần đầu tiên Tiểu Hoàng Đế trông thấy người chết ở khoảng cách gần như vậy.
Mẫu hậu nói đúng, cậu là đế vương.
Không thể sợ hãi.
Tiểu Hoàng Đế động viên mình dưới đáy lòng.
Nhưng vào lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn đầy thô bạo.
“Ngươi đi theo ta có gì không tốt, ăn ngon uống say, bản công tử còn có thể an táng phụ thân cho ngươi.”
“Các ngươi thả ta ra, Đinh Vũ ngươi chết không yên lành!!”
“Buông nàng ra buông nàng ra. Hôm nay ta ngược lại muốn xem xem, ai dám đối nghịch với ta, dám giúp ngươi.”
Sơ Tranh nhìn Tố Tuyết.
Tố Tuyết lập tức nói: “Là một cô nương bán mình chôn cha.”
Sơ Tranh: “…”
Cái này nếu đặt trong phim truyền hình, vậy vĩnh viễn sẽ là nữ chính bán mình chôn cha tất gặp phải mấy tên ăn chơi đùa giỡn, sau đó nam chính đột nhiên xuất hiện, cứu nữ chính, cũng an táng phụ thân nàng, sau đó nữ chính lấy thân báo đáp, tạo thành câu chuyện tình yêu thê mỹ.
Sơ Tranh nghĩ mãi mà không rõ.
Vì sao đều là bán mình chôn cha, mà không có bán mình chôn mẹ chứ?
【…】 Điểm chú ý của cô có cần phải kỳ quái như thế không?
“Nương, nàng thật đáng thương, chúng ta giúp đỡ nàng đi?” Tiểu Hoàng Đế kéo tay áo Sơ Tranh lắc lắc, trên mặt sáng loáng viết lên bốn chữ siêu lớn “trẫm rất tốt bụng”.
Sơ Tranh: “…”
Ta còn rất đáng thương đây này!
“Không đi.” Nói không chừng là ăn vạ.
Bị ăn vạ quá nhiều, nhìn ai cũng giống như ăn vạ.
“Nương…”
Tiểu Hoàng Đế kéo tay áo cô lắc.
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh không muốn đi.
Tiểu Hoàng Đế buông Sơ Tranh ra, sầu mi khổ kiểm sờ tới sờ lui trên người, cuối cùng sờ được một khối ngọc bội.
Cậu cầm ngọc bội liền muốn đi vào bên trong.
Sơ Tranh: “…”
Thái Hậu thật khó làm!
Ta muốn nghỉ việc!!
–
Sơ Tranh rất nhanh chen vào đám người, trông thấy cô nương kia.
Dáng dấp xác thực rất đẹp, cho dù mặc một thân vải thô áo gai, cũng không thể che hết mặt mày ôn nhu tinh xảo của nàng.
Quỳ ở đó, giống như một gốc cỏ nhỏ yếu đuối không nơi nương tựa, lay động trong mưa gió, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy, đều muốn thương tiếc an ủi một phen.
Nhưng mà lúc này, đứng trước mặt cỏ nhỏ là một công tử ca mặc áo gấm, bên cạnh là chó săn của gã đang giương nanh múa vuốt.
“Hắn là ai vậy?”
Sơ Tranh thuận miệng hỏi người xem bên cạnh.
Người xem kia cũng không nhìn Sơ Tranh, nhìn chằm chằm vào bên trong, nói: “Độc đinh nhà Đinh đại nhân – Đinh Vũ, nổi danh ác bá.”
Ác bá?
Còn có người có thể ác hơn ta?
Không đúng.
Ta là người tốt.
Phù… Tỉnh táo, ta là người tốt, mỗi ngày đều phải cố gắng làm người tốt.
“Rất lợi hại?”
“Đương nhiên lợi hại, cha hắn là tri phủ đại nhân, ngươi nói có lợi hại không.” Người kia thổn thức.
“Lợi hại.” Sơ Tranh rất không để tâm khen một câu.
Sơ Tranh vừa muốn đi ra ngoài làm người tốt, cổ tay bị một bàn tay rộng lớn ấm áp nắm chặt.
“Thái… Tiểu thư, ngài muốn làm gì?” Chẳng biết Dung Thí đứng ở bên cạnh cô từ lúc nào, vượt quy củ kéo cổ tay cô.
Dung Thí cũng vì thấy Sơ Tranh định ra ngoài, dưới tình thế cấp bách, lúc này mới giữ chặt cô.
“Gặp chuyện bất bình tiêu chút tiền, không được?” Sơ Tranh cũng không giãy dụa, mặc cho hắn cầm.
Dung Thí: “…”
Từng nghe gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, chưa từng nghe gặp chuyện bất bình tiêu chút tiền.
Dung Thí nhìn xung quanh, hơi tới gần Sơ Tranh, hạ giọng nói chuyện.
“Tiểu thư, thân phận ngài tôn quý, không nên ra mặt. Nếu ngài muốn giúp nàng, vi thần đi làm.”
Hai người cách rất gần, Sơ Tranh thậm chí có thể cảm giác được lúc hắn nói chuyện, hơi nóng rơi xuống.
Phất qua bên tai, tạo nên cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ.
Sơ Tranh vừa nhấc mắt là có thể trông thấy hàng mi dài buông xuống của Dung Thí, tạo ra một cái bóng nho nhỏ dưới mí mắt hắn.
Cả người cũng đẹp đến mức làm cho người ta không thể rời mắt.
Đám người đột nhiên chen chúc.
Dung Thí vội vươn tay bảo vệ Sơ Tranh.
Hai người vốn cách rất gần, lần này khoảng cách càng thêm gần.
Sơ Tranh cơ hồ là dựa vào trong ngực hắn, hắn có thể cảm nhận được thân thể mềm mại, cùng với cỗ mùi thơm nhàn nhạt thuộc về riêng thiếu nữ.
Con ngươi Dung Thí hơi trầm xuống.
Một giây sau, Dung Thí lui lại một chút: “Tiểu thư, ngài không sao chứ?”
“Không sao.” Cô có thể có chuyện gì, chỉ bằng chút chuyện nhỏ ấy à.
Sơ Tranh đẩy cánh tay đang đặt trên không trung ngăn cản đường cô ra, cảnh cáo hắn: “Đứng ở đây, không cho phép tới, nếu không ta đánh ngươi.”
Thẻ người tốt lớn lên đẹp như vậy, nếu như đi qua, vậy còn chạy trốn được sao?!
Dung Thí: “??”
Dung Thí còn chưa kịp phản ứng, Sơ Tranh đã đi vào trong đám người.
“Tiểu…”
Sơ Tranh quay đầu, dữ dằn nguýt hắn một cái.
Dung Thí: “…”
–
Sơ Tranh đi từ trong đám người ra, quần chúng vây xem trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Không vì gì khác, Sơ Tranh đẹp quá đi thôi.
Mặc kệ là dung mạo, hay là khí chất, đều hơn xa người quỳ dưới đất kia.
Đinh Vũ và lũ chó săn của gã, cũng phát hiện ra Sơ Tranh.
Đinh Vũ nhìn thấy Sơ Tranh, đôi mắt bỗng sáng ngời lên.
Mỹ nhân này, nhìn qua so với canh suông quả thủy* này càng xinh đẹp hơn…
(*Canh suông quả thủy (清汤寡水) nước canh loãng nhạt nhẽo vô vị, ý chỉ nhạt thếch, không có tư vị gì.)
Nhưng Đinh Vũ là một tên lưu manh có trí tuệ.
Thiếu nữ trước mặt này toàn thân tơ lụa, phối không nhiều trang sức, nhưng mọi thứ đều tinh xảo, vừa nhìn đã biết không phải vật bình thường, khí chất cả người cũng không phải bình thường.
Người như vậy, không mò ra lai lịch, dù xinh đẹp cách mấy, thì cũng phải cẩn thận một chút.
“Cô nương, ngươi có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Đinh Vũ mang theo chút ngả ngớn, đảo quanh trên người cô.
Nhìn cho đỡ nghiện cũng tốt.
Sơ Tranh chỉ vào bảng hiệu trên đất.
Đinh Vũ nhìn sang theo phương hướng cô chỉ, không rõ ràng cho lắm: “Cô nương có ý gì?”
Sơ Tranh lấy từ trong tay áo ra một chồng ngân phiếu.
Cô nhìn cô nương kia, chỉ cần rút từ bên trong ra một tờ mệnh giá không lớn là đã đủ cho nàng an táng phụ thân rồi.
Đặt xuống trước mặt cô nương kia.
Đôi mắt cô nương hơi trợn to, một giây sau liền đỏ cả vành mắt.
Nàng trực tiếp dập đầu nói cảm ơn “Cảm ơn, cảm ơn ngài.”
Đinh Vũ lại không vui, sắc mặt rất hung dữ: “Ngươi muốn xen vào việc của người khác?”
“Ta cũng có tiền, sao ta không thể giúp nàng?” Ngữ điệu Sơ Tranh lạnh như băng, nhưng không biết vì sao, luôn cảm thấy có chút vô sỉ.
“Ta khuyên ngươi đi mau đi, đừng xen vào việc của người khác.”
Chó săn của Đinh Vũ cướp ngân phiếu về.