Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1407: Tướng môn quyền hậu (17)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sau khi đến sơn trang nghỉ mát, Tiểu Hoàng Đế được Dương Đức công công mang đi, Sơ Tranh thì mang theo “hậu cung” đi an trí.

Người cần an trí cũng không nhiều.

Chỉ có mấy công chúa, Tuyên quý phi và chính cô.

Đám công chúa bị phạt chép kinh Phật đến thuộc lòng toàn văn, bây giờ nhìn thấy Sơ Tranh đều sợ.

Bây giờ Tiểu Hoàng Đế xem cô như mẫu hậu, thân nhau đến không được, cô đã có hậu trường.

Đám công chúa bọn họ cũng biết tạm thời tránh mũi nhọn.

Dọc theo con đường này Tuyên quý phi mũi dính đầy tro, lúc này quy quy củ củ, không dám làm ra chuyện gì.

Sau khi biết cung điện của mình ở đâu, lập tức dẫn người đi qua.

Sơn trang nghỉ mát xác thực mát mẻ, luôn có gió lạnh thổi qua, so với đồ đựng băng còn thoải mái hơn.

Cung điện của Sơ Tranh và Tiểu Hoàng Đế là mát mẻ nhất, còn lại là thứ hai.

Tiểu Hoàng Đế dù ra ngoài nghỉ mát, thì cũng không thể lơi là chuyện triều chính, cho nên cậu vẫn bận rộn như cũ.

Mỗi ngày Sơ Tranh đều không có việc gì nhiều.

Xung quanh sơn trang nghỉ mát còn không có nơi nào có thể phá sản, Vương Giả cũng không có chỗ phát huy.

Nhưng Sơ Tranh xem thường Vương Giả rồi.

“Mi bảo một Thái Hậu như ta, chuồn ra ngoài?”

【 Tiểu tỷ tỷ, chuyện này có là gì, vì phá sản chúng ta nên xông pha khói lửa! 】 Vương Giả ngôn từ thành khẩn.

Xông pha khói lửa, có thể dùng trên phá sản sao?

Mi cho rằng ta chưa tốt nghiệp ngữ văn chắc?!

【 Tiểu tỷ tỷ, chỉ cần cô muốn, hết thảy đều có thể! 】

“Ha ha!”

【 Tiểu tỷ tỷ, cô không đi là kéo ngược lại nha ~ 】

Vương Giả tiện sưu sưu nhắc nhở.

Dù sao nhiệm vụ cũng đã phát.

Tiểu tỷ tỷ không đi thì kéo ngược lại thôi.

Sơ Tranh: “…”

Ta XXX bố khỉ nhà mi!

Sơ Tranh đổi một thân y phục, Tố Tuyết nghe nói cô muốn đi ra ngoài, biểu cảm khó coi như muốn qua đời tại chỗ.

Đáng tiếc, ai cũng không ngăn được Sơ Tranh.

Hơn nữa Sơ Tranh còn không có ý định đi con đường bình thường ra ngoài, cô dự định trèo tường…

Tố Tuyết không cảm thấy Thái Hậu nhà mình điên rồi.

Mà nàng cảm thấy Thái Hậu nhà mình bị kìm nén gò bó theo khuôn phép một thời gian dài như vậy, rốt cục cũng muốn bạo phát.

Tường của sơn trang nghỉ mát không cao lắm.

Nhưng không chịu nổi nó nhiều tường.

Leo hết cái này đến cái khác.

Mãi mà không hết.

“Mẫu… Mẫu hậu, hai người đang làm gì vậy?”

Tiểu Hoàng Đế khiếp sợ nhìn Sơ Tranh và Tố Tuyết trên tường.

Sơ Tranh giật mình trong lòng.

Xong rồi.

Bị nhìn thấy!

Ta nên xử lý mới tốt, hay là xử lý mới tốt đây!!

Sơ Tranh cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Tiểu Hoàng Đế chỉ có một mình, không biết là lén chạy ra ngoài, hay là cậu cho cung nhân lui đi rồi.

Sơ Tranh rất trấn định: “Leo tường.”

Tiểu Hoàng Đế: “Leo tường làm gì? Không phải có cửa sao?”

“Ra ngoài.”

“…”

Cuối cùng Sơ Tranh mang theo Tiểu Hoàng Đế cùng đi.

Ba người vất vả lắm mới chuồn ra khỏi sơn trang nghỉ mát được.

Sơn trang nghỉ mát ở trên núi, bọn họ còn phải đi xuống.

Tiểu Hoàng Đế được nuông chiều từ bé, làm sao có thể đi được đường xa như vậy.

Cuối cùng là Tố Tuyết cõng cậu xuống núi.

Bọn họ không đi đường chính, mà chọn một lối đi nhỏ khác, trên đường cũng có Cấm Vệ quân tuần tra.

Ba người tránh khỏi những cấm vệ quân này, rất nhanh đi đến giữa sườn núi.

“Cấm Vệ quân này của ngươi không được.” Sơ Tranh phê bình.

Thế này nếu mà có thích khách tới, vài phút liền leo lên đỉnh.

Không biết Tiểu Hoàng Đế có hiểu ý tứ của Sơ Tranh không, gật đầu theo: “Mẫu hậu nói đúng.”

Sơ Tranh: “…”

Đi mau đi mau!!

“Bệ Hạ, Thái Hậu, mọi người đi đâu vậy?”

Động tác của ba người đồng thời cứng đờ.

Cỏ cây vang lên tiếng sột soạt, nam nhân thân hình cao lớn đi từ bên cạnh tới, toàn thân đều lộ ra một cỗ lãnh ý tiêu điều.

“Mẫu hậu, hình như chúng ta bị phát hiện.” Tiểu Hoàng Đế nhỏ giọng nói.

“…”

Ta mẹ nó nghe thấy được!

“Dung tướng quân.” Sơ Tranh trấn định xoay người, nhìn nam nhân tuấn mỹ đứng trước bụi cỏ: “Xuống núi, ngươi có đi không?”

Dung Thí đang tra xét địa hình ở gần đó, phát hiện Hoàng Đế và Thái Hậu lén chạy ra ngoài.

Bây giờ Thái Hậu còn rất thẳng thắn hỏi hắn có đi không.

Dung Thí cảm thấy mình nên mang người về.

Đường đường là Hoàng Đế và Thái Hậu một nước, sao có thể cứ vậy mà xuống núi được.

“Thái Hậu, xuống núi có chuyện gì không?”

Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: “Không có việc gì, chỉ đi xem.”

“Thái Hậu, vì an toàn của ngài và Bệ Hạ…”

“Cho nên ngươi có đi không?”

Dung Thí: “…”

Sơ Tranh tiện tay nhặt một cây gậy gỗ dưới đất lên, ý kia tựa như đang nói nếu hắn không đi, thì sẽ đánh ngất hắn, phòng ngừa hắn gọi người.

“Thần hộ tống Bệ Hạ và Thái Hậu.”

Sơ Tranh ném cây gỗ đi, thế này mới đúng.

Dung Thí không nói nhiều, trầm mặc cẩn thận đi phía trước dẫn đường.

Tố Tuyết cõng Tiểu Hoàng Đế đi ở giữa, Sơ Tranh rơi vào cuối cùng.

Đây là đường nhỏ, đường núi không dễ đi, Dung Thí hơi dừng lại, nhìn về phía Sơ Tranh bên kia.

“Thái hậu có cần nghỉ ngơi không?”

Trong tay Sơ Tranh nắm một cây cỏ lung lay trái phải, trên mặt một vẻ nhàn nhã: “Không cần, đi nhanh lên.”

Đi một đoạn đường cô vẫn có thể.

Con gái sao có thể tùy tiện nói không được chứ!

Dung Thí: “…”

Dung Thí bảo Tố Tuyết đưa Tiểu Hoàng Đế cho hắn.

Tiểu Hoàng Đế hơi sợ Dung Thí, người này mang đến cho cậu một loại cảm giác… Tựa như một thanh binh khí, sắc bén, băng lãnh, mang theo sát khí.

“Không làm phiền Dung tướng quân, trẫm tự đi.”

Tiểu Hoàng Đế từ chối Dung Thí.

Lần này đổi thành Tố Tuyết đi trước, Tiểu Hoàng Đế theo ở phía sau, Dung Thí rơi vào đằng sau Tiểu Hoàng Đế.

Bước chân hắn chậm dần, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua Sơ Tranh.

Vốn cho rằng đi lâu như vậy, chắc Sơ Tranh sẽ có lúc không cẩn thận, kết quả từ đầu đến cuối, cô đều đi rất vững vàng, ngay cả lung lay cũng chưa từng lung lay chút nào.

Hắn hoàn toàn không có chỗ phát huy.

Xuống đến chân núi, còn một đoạn đường nữa mới có thể đến thành trì gần nhất.

“Bệ Hạ, Thái Hậu, chờ thần một lát.”

Con ngươi Sơ Tranh híp lại, nguy hiểm nhìn hắn: “Ngươi đi gọi người?”

Chuyện này nếu như để người ta biết, cô còn có thể ra ngoài sao?

“… Thần đi tìm cỗ xe ngựa.”

Chân núi có đội hộ vệ đóng quân, nơi đó có xe ngựa.

Dung Thí rất nhanh liền lấy xe ngựa đến, mang theo mấy người Sơ Tranh vào thành.

Chuyện đầu tiên khi vào thành chính là mua bộ y phục khác cho Tiểu Hoàng Đế thay.

Cho dù Tiểu Hoàng Đế mặc y phục thường ngày, thì cũng vô cùng dễ thấy, phía trên đều thêu long văn.

Nếu như mà bị người ta trông thấy, thì còn đi được đâu nữa.

Tiểu Hoàng Đế từ khi sinh ra đến bây giờ, từng đi ra khỏi cung mấy lần, nhưng lần nào cũng đến những nơi cố định, chưa từng đi dạo trên đường cái như thế này bao giờ.

Cậu nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.

Sờ sờ chỗ này, nhìn nhìn chỗ kia.

Ngay cả đồ chơi làm bằng đường cũng muốn nhìn nửa ngày.

Sơ Tranh ở phía sau một đường phát tiền đi qua, Tiểu Hoàng Đế sờ vào cái gì, liền mua cái đó.

“Mẫu hậu, sao người lại có nhiều tiền như thế?” Tiểu Hoàng Đế không có chút hình tượng đế vương nào, liếm láp đồ chơi làm bằng đường.

“Ngươi đoán xem.”

“Đoán không ra.” Tiểu Hoàng Đế lắc đầu, cậu liếm đồ chơi làm bằng đường thêm hai cái: “Phụ hoàng cho mẫu hậu sao?”

“…”

Sơ Tranh lặng im không nói.

Ngươi cảm thấy thế thì là thế đi.

Dù sao Tiên Hoàng cũng không thể nói chuyện.

“Công tử, ngài đừng gọi tiểu thư như vậy, bị người ta nghe thấy sẽ không tốt lắm.” Tố Tuyết nhẹ giọng nhắc nhở.

Tiểu Hoàng Đế nghiêng đầu xuống: “Vậy gọi thế nào?”

Tố Tuyết bảo Tiểu Hoàng Đế dựa theo cách xưng hô của bách tính bình thường mà gọi.

Tiểu Hoàng Đế gật gật đầu, biểu thị mình hiểu rồi.

“Phía trước đang làm gì thế?” Lực chú ý của Tiểu Hoàng Đế bị đám người vây lại phía trước hấp dẫn, lập tức vứt bỏ mẫu hậu mình, chạy sang phía bên kia.

“Bệ… Công tử!”

Dung Thí kêu một tiếng.

Tố Tuyết đã đuổi tới, Dung Thí muốn đi qua, nhưng Sơ Tranh đi chậm rì rì, hắn lại không thể ném Sơ Tranh ở đây được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.