Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Khí trời nóng bức, trải qua thương nghị, Tiểu Hoàng Đế quyết định đi sơn trang nghỉ mát để nghỉ mát.
Trước kia năm nào Tiên Hoàng cũng đi.
Năm nay Tiểu Hoàng Đế còn có thể chịu được, cho nên vẫn không đi.
Nhưng bây giờ càng ngày càng nóng, Tiểu Hoàng Đế cũng không chịu được nữa.
Dù sao Hoàng Đế làm việc ở đâu cũng không khác nhau là mấy.
Cậu lại không cần ra hiện trường.
Danh sách những người đến sơn trang nghỉ mát rất nhanh được định ra, Tiểu Hoàng Đế lấy ra cho Sơ Tranh xem qua.
“Tuyên quý phi cũng đi?”
Tiểu Hoàng Đế gật gật đầu: “Nàng không đi, hoàng thúc sẽ nghi ngờ.”
Sơ Tranh nhìn Tiểu Hoàng Đế một chút.
Bằng không thì sao lại nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột sẽ đào động chứ, lúc này mới qua thời gian bao lâu, đứa trẻ con chưa mọc lông cũng đã học xong những thứ này.
Sơ Tranh bảo Tố Tuyết lấy bút tới.
Ở cuối cùng, cô thêm vào Dung Thí.
“Mẫu hậu?”
“Dung tướng quân và Nhiếp Chính Vương bất hòa ngươi biết chứ?”
“… Vâng.”
Cậu nghe Dương Đức công công nói qua một chút.
Sơ Tranh nói lung tung lừa gạt cậu: “Địch nhân của địch nhân là gì?”
Tiểu Hoàng Đế rất thượng đạo: “Bằng hữu?”
Sơ Tranh vui sướng trả lại danh sách cho Tiểu Hoàng Đế.
【 Tiểu tỷ tỷ cô lừa gạt trẻ con, lương tâm sẽ không đau không? 】
Sẽ không, ta không có lương tâm.
【…】 Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.
–
Ngày lên đường, Sơ Tranh bảo Tố Tuyết đi đón công chúa Ngọc Điệp đến chỗ cô.
Bắt cóc con tin, thẻ người tốt mới có thể đưa tới cửa nha.
【…】 Dùng từ vẫn hoàn toàn quỷ dị như trước đây.
Công chúa Ngọc Điệp không dám chống lại mệnh lệnh của Thái Hậu, đi theo Tố Tuyết lên xe ngựa của Sơ Tranh.
Mà những người khác thấy công chúa Ngọc Điệp lên xe ngựa của Sơ Tranh, tâm tư dị biệt.
Nhiếp Chính Vương cưỡi ngựa, quan sát phía Sơ Tranh bên này.
Màn xe thả xuống kín kẽ, không nhìn thấy gì cả.
Lại nhìn sang bên cạnh, là Dung Thí cũng đang cưỡi ngựa.
Nam tử áo xanh ngọc quan, thần sắc lạnh lùng, mặt mày tuấn tú.
Là loại tồn lại làm tiểu cô nương nhìn một chút, là lập tức mặt đỏ tim đập.
Nhiếp Chính Vương: “…”
Nhiếp Chính Vương đánh ngựa đi qua, ngoài cười nhưng trong không cười đạo đức giả: “Đoạn đường này, làm phiền Dung tướng quân hộ giá.”
“Đây là chức trách của ta, không phiền Vương gia nhắc nhở.” Dung Thí ném ra câu nói này, trực tiếp đi lên phía trước.
“…”
Một hơi của Nhiếp Chính Vương lên không được, xuống không xong.
–
Sơ Tranh đổi một thân y phục tương đối tùy ý, không quá giống cung trang, gọn gàng lại thuận tiện hành động, đương nhiên cũng không quá giống Thái Hậu.
Càng giống như một thiên kim tiểu thư ra ngoài du lịch hơn.
Nhìn như thế, cảm giác khoảng cách trên người cô tựa như cũng rút ngắn đi không ít.
“Công chúa Ngọc Điệp, ngài uống trà đi.”
Tố Tuyết đưa một chén trà lạnh lên.
Công chúa Ngọc Điệp quay người, thấp thỏm cẩn thận nhận lấy: “Cảm ơn… Cảm ơn.”
Tố Tuyết mỉm cười: “Đây là chuyện nô tỳ phải làm, công chúa Ngọc Điệp khách khí rồi.”
Xe ngựa đi về phía sơn trang nghỉ mát, lộ trình hơi xa xôi.
Tiểu Hoàng Đế nửa đường chạy đến xe ngựa của Sơ Tranh, còn không chịu trở về.
Dương Đức công công không có cách nào khác, chỉ có thể cho người chuyển đồ của Tiểu Hoàng Đế tới.
Lúc nghỉ ngơi Tuyên quý phi cũng muốn tới, kết quả bị Tiểu Hoàng Đế một mặt vô tội lại ngoan ngoãn cự tuyệt.
Tuyên quý phi vẻ mặt âm trầm trở lại xe ngựa của mình.
“Gần đây ngươi làm sao vậy?”
Tuyên quý phi vừa vung màn xe lên, liền thấy Nhiếp Chính Vương ngồi ở bên trong.
Tuyên quý phi giật mình, vội vàng đi lên.
“Vương gia.”
Nhiếp Chính Vương giọng điệu trầm lãnh: “Gần đây ngươi và Bệ Hạ xảy ra chuyện gì?”
“Đều do Nhiếp Sơ Tranh kia, ba phen mấy bận phá hỏng chuyện tốt của ta.” Tuyên quý phi cáo trạng với Nhiếp Chính Vương.
Nếu như không phải cô, thì sao bây giờ Tiểu Hoàng Đế lại đối xử với mình như thế?
Chuyện phát sinh trong cung Nhiếp Chính Vương biết rõ nhất thanh nhị sở.
Mấy chuyện này, muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Tuyên quý phi không cẩn thận.
Vẫn còn coi như mình đang ở trong phủ làm thiên kim tiểu thư.
“Bản vương đã cảnh cáo ngươi rồi, trong cung không thể so với bên ngoài, mấy chuyện gần đây, ngươi nhớ kỹ một chút. Ngươi mau chóng nghĩ cách đi, đừng để bản vương thất vọng.”
Tuyên quý phi: “Vương gia…”
Nhiếp Chính Vương không cho Tuyên quý phi cơ hội nói chuyện, trực tiếp vén rèm xe lên rời đi.
–
Dung Thí chờ Tiểu Hoàng Đế rời đi mới xuất hiện.
“Biểu ca.” Công chúa Ngọc Điệp trông thấy hắn trước, giọng điệu nhảy cẫng kêu một tiếng, con ngươi đều sáng lấp lánh.
Tựa như bạn nhỏ tan học trông thấy phụ huynh.
Mấy tuổi rồi!
Dưới đáy lòng Sơ Tranh trợn mắt trừng một cái, ánh mắt rơi trên người nam nhân đang đi tới.
Dung Thí mang theo hộp đựng thức ăn, hắn đến gần, quy quy củ củ hành lễ, sau đó buông hộp xuống.
“Trong này có ít mứt ướp lạnh, Thái Hậu thử xem.”
Công chúa Ngọc Điệp cẩn thận nhìn Sơ Tranh, thấy cô không phản đối, lập tức mở hộp ra.
Trong hộp có băng, mứt dùng đĩa chứa, đặt ở ngay trên khối băng.
“Mẫu hậu.” Công chúa Ngọc Điệp lấy ra một cái đĩa nhỏ, đưa cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh còn chưa nhận, Tiểu Hoàng Đế không biết xông từ đâu lại: “Mẫu hậu, sao người lại ăn một mình!”
“…”
Nghịch tử!
Ta còn chưa ăn đâu!
Tiểu Hoàng Đế trực tiếp nhận lấy, trước tiên nhét cho Sơ Tranh một viên nho, sau đó cho hết chỗ còn lại vào trong miệng mình.
Sơ Tranh: “…”
“Thật mát nha.” Tiểu Hoàng Đế thỏa mãn cực kỳ, hậu tri hậu giác phát hiện nơi này còn có người: “A, Dung tướng quân, ngươi ở đây từ khi nào vậy?”
“Thần vẫn luôn ở đây.”
“Thật sao?” Tiểu Hoàng Đế rất tùy ý phất phất tay: “Chúng ta ở bên ngoài, không cần lắm lễ nghi như thế, ngồi xuống đi.”
Dung Thí: “…”
Dung Thí vốn định đưa đồ xong rồi đi ngay.
Ai biết Tiểu Hoàng Đế lại bảo hắn ngồi xuống.
Hoàng mệnh không thể trái.
Dung Thí đành phải ngồi xuống theo.
Mứt trong hộp đều bị đem ra, Sơ Tranh chỉ ăn một chút, Tiểu Hoàng Đế và công chúa Ngọc Điệp chia nhau hết chỗ còn lại.
“Đây là do Dung tướng quân đưa tới à?”
“Vâng.”
“Dung tướng quân có còn nữa không?”
“Còn một ít.”
Đôi mắt Tiểu Hoàng Đế tỏa sáng: “Trẫm muốn ăn nữa.”
Dã ngoại không thể so với trong cung, cũng đã là ban đêm, mà vẫn cực kỳ oi bức.
Mứt được làm lạnh ăn ngon lại mát mẻ.
Tiểu Hoàng Đế lại đang ở cái tuổi chưa có lực tự điều khiển, muốn ăn nhiều thêm một chút cũng bình thường.
Sơ Tranh đánh vỡ ảo tưởng của Tiểu Hoàng Đế: “Đêm hôm khuya khoắt ăn nhiều đồ lạnh như vậy làm gì.”
“Nhi thần muốn ăn.”
“Tấu chương xem xong rồi?”
“…”
Mẫu hậu là ma quỷ sao!
Đêm hôm khuya khoắt còn muốn nhắc đến tấu chương!
Con ngươi Tiểu Hoàng Đế quay tròn chuyển một vòng: “Mẫu hậu, người có mệt không? Có muốn đi nghỉ ngơi trước không?”
“Không mệt.”
“…”
Tiểu Hoàng Đế đạp đạp chân nằm sấp ở trên bàn, đầu ngón tay chụp lấy băng trong hộp.
Dương Đức công công ở bên cạnh nói: “Bệ hạ, thời gian không còn sớm nữa, không bằng trở về nghỉ ngơi đi?”
“Ồ.”
Tiểu Hoàng Đế bất đắc dĩ đứng dậy rời đi.
Sau khi Dung Thí cung tiễn Tiểu Hoàng Đế rời đi, cũng cáo từ với Sơ Tranh.
Ban đêm công chúa Ngọc Điệp về xe ngựa của mình nghỉ ngơi, Sơ Tranh ở bên ngoài ngồi một hồi, chậm rãi leo lên xe ngựa.
Cô vừa nằm xuống, bên phải thành xe bị người gõ gõ.
Sơ Tranh vén màn xe lên nhìn ra phía ngoài.
Đứng ở phía ngoài là một người ăn mặc kiểu binh sĩ.
Hắn rất cung kính nói: “Thái Hậu, tướng quân bảo tiểu nhân đưa tới.”
Dung Thí cho người đưa tới cũng là một cái hộp, nhưng bên trong không phải mứt, mà là điểm tâm và một chung trà.
Sơ Tranh còn đang nghĩ thẻ người tốt đột nhiên tốt với mình, là muốn làm gì.
Ngày hôm sau mới biết, hắn đưa cho cả công chúa Ngọc Điệp và Tiểu Hoàng Đế nữa.
Sơ Tranh: “…”
Xử lý đi!