Vũ Động Càn Khôn

Chương 34: Lôi Lực



Từng ánh mắt sửng sốt nhìn gò má đỏ bừng của Tạ Đình vừa mới bị Lâm Động tát, nhất thời, nơi đây vốn là chỗ ồn ào náo động bỗng trở nên yên lặng như tờ.

Sự yên lặng kéo dài trong một cái chớp mắt, rồi thì một vài người cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn Lâm Động với ánh mắt kỳ dị, hiển nhiên là vì bất ngờ với sự quyết đoán của hắn. Tạ Đình kia dù nói thế nào đi nữa cũng được coi là một mỹ nhân yểu điệu. Song, với thân phận này tựa hồ cũng không khiến cho Lâm Động có một chút chần chờ mà thẳng tay với nàng.

“Ngoan độc, đầy đủ quyết đoán.” Một số người trong lòng âm thầm đánh giá Lâm Động, một thiên tài mới nổi lên gần đây của Lâm gia, tựa hồ thủ đoạn cũng có ít nhiều khác thường a.

Bọn người Lâm Hà cũng giống như vậy, sững sờ bởi vì hành động của Lâm Động, nhìn Tạ Đình đang ôm lấy gò má, vẻ mặt ngây dại chưa lấy lại tinh thần, thì trong lòng không hiểu sao lại nảy lên một cảm giác khoan khoái. Xú nữ nhân này lâu nay vẫn luôn xem thường Lâm gia, lần này một tát kia của Lâm Động đánh nàng thật là đúng lúc, làm cho nhiều người hả lòng hả dạ.

Giáng xuống trên gương mặt Tạ Đình một cái tát, Lâm Động đột nhiên đưa bàn tay ra, một đạo kình phong vững vàng bắt lấy một khối đá vụn thình lình như tên bắn đến, bất quá kình lực trên đá vụn không làm cho cánh tay Lâm Động run rẩy tẹo nào.

“Ngươi đánh ta…Ngươi dám đánh ta!”

Lúc Lâm Động trở tay tiếp được khối đá vụn bay tới, Tạ Đình rốt cuộc cũng hoàn hồn, sự đau đớn rát bỏng trên gương mặt làm cho thân thể nàng cũng run rẩy theo. Ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lâm Động một cách dữ tợn, mất đi vẻ kênh kiệu lúc trước.

“Ăn nói không cẩn thận, thì phải trả giá cho lời nói của mình.” Lâm Động liếc nhìn nàng, thản nhiên nói.

“Ngươi tính là cái thá gì, mà muốn đánh ta?” Ngôn ngữ của Lâm Động làm cho Tạ Đình gần như muốn điên lên. Từ nhỏ đến lớn, không một ai dám đánh nàng cả?

Gương mặt xinh đẹp vào thời khắc này khẽ nhăn nhó, tiếp theo sau đó, nàng giương năm ngón tay lên, hung hăng giáng xuống khuôn mặt của Lâm Động.

“Ba!”

Lâm Động xòe bàn tay ra, dễ dàng chụp lấy bàn tay Tạ Đình, vừa tính gạt phăng ra thì một tiếng quát lạnh lùng như băng từ xa truyền tới.

“Ta nói, ngươi như vậy cũng đủ rồi, không nghe à?”

Lực đạo ẩn chứa ở lòng bàn tay dần dần thu liễm, Lâm Động quay đầu thấy được ở cách đó không xa, có một thiếu nữ mặt áo lông hồ đang rảo bước lại gần. Thiếu nữ nhìn qua có tác phong hiển quý, bộ dạng có chút tương tự Tạ Đình, bất quá bên ngoài không có cay nghiệt ngang ngược như Tạ Đình. Nhưng không hiểu tại sao, thiếu nữ nhìn có vẻ dễ tiếp xúc nhưng vẫn làm cho Lâm Động nhíu mày.

“Tỷ!”

Vừa thấy người thiếu nữ xuất hiện, Tạ Đình ánh mắt đỏ ngầu, kêu lên.

“Tạ gia Tạ Doanh Doanh” Lúc thiếu nữ xuất hiện, Lâm Động đã suy đoán được thân phận của nàng. Người đó nghe nói chính là tiểu bối xuất sắc nhất đương thời của Tạ gia – Tạ Doanh Doanh.

“Ngươi tên là Lâm Động đúng không? Hành động trước đó của ngươi như vậy thật không mấy tốt. Có đôi khi, lỗ mãng quá có lẽ sẽ khiến cho gia tộc của ngươi trả một giá thật đắc” Tạ Doanh Doanh đôi mắt trong như nước mùa thu, ngó chừng Lâm Động, bên trong giọng nói vẫn bình thản, nhưng có chút lãnh ý.

“Mới vừa rồi trong lúc bọn họ khi dễ người Lâm gia ta, ngươi ở đâu?” Lâm Động buông tay Tạ Đình ra, nhìn qua dáng người yểu điệu của Tạ Doanh Doanh ở trước mặt, cười lạnh nói.

Tạ Doanh Doanh chân mày nhíu lại, như muốn nói gì thì Lâm Động đã nói tiếp: “Ngươi cũng đừng nói những lời nói đường đường chính chính vô tích sự đó. Nói cho cùng, chỉ nhìn coi nắm đấm người nào mạnh hơn mà thôi. Tạ gia ngươi đã sớm không vừa mắt Lâm gia ta, nếu quả thật có năng lực thì đã sớm đem Lâm gia ta đuổi ra khỏi Thanh Dương Trấn rồi. Sở dĩ không có là vì các ngươi không làm được, hoặc là các ngươi đã biết, cho dù làm được cũng sẽ phải trả một giá cực kỳ thảm trọng!”

“Nàng đánh người của Lâm gia ta, ta đánh lại nàng là việc thiên kinh địa nghĩa. Ngươi nếu muốn đòi lại công bằng mà nói những lời nói đó, ngược lại có vẻ buồn cười”

Lời Lâm Động nói ra tuy bén nhọn nhưng đúng với tình hình thực tế nên vài người đang đứng xung quanh nghe được cũng khẽ gật đầu. Những năm gần đây Lâm gia phát triễn rất nhanh, tuy nói chưa từng cùng Lôi – Tạ hai nhà giao thủ, nhưng phàm là người biết chuyện đều hiểu, thực lực Lâm gia thật ra so sánh với Lôi – Tạ hai nhà, sẽ không thua bất kỳ nhà nào.

Hai nhà mà liên thủ nhất định là mạnh hơn Lâm gia, nhưng muốn làm bá chủ một phương tại Thanh Dương Trấn thì Cuồng Đao Vũ Quán chắc không để chuyện như vậy xảy ra. Dù sao chờ đến lúc Lôi – Tạ hai nhà giải quyết xong Lâm gia, mục tiêu kế tiếp của họ có lẽ sẽ là bọn hắn.

Cho nên, tới bây giờ, bốn thế lực lớn này vẫn duy trì loại cân bằng không ổn định nàỵ Về phần nói ai diệt ai, ngược lại có vẻ có chút ấu trĩ.

Lời từ miệng Tạ Doanh Doanh nói ra đều bị lời nói sắc bén của Lâm Động chèn ép, lập tức sắc mặt của nàng trở nên khó coi.

“Ừ, nói thật hay, nắm đấm người nào lớn chính là đạo lý.”

Trong lúc Tạ Doanh Doanh á khẩu không trả lời được, một chuỗi cười đột ngột vang lên, và ngay sau đó một đạo thân ảnh từ lầu hai trực tiếp nhảy xuống, thân thể cao ráo của hắn làm cho đám tiểu bối tại đây cảm thấy một áp lực.

“Lôi Lực!”

Nhìn trang phục rực rỡ của nam tử đĩnh bạt, đám người Lâm Hà sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng lũ lượt đứng phía sau Lâm Động, trong mắt có chút lo lắng.

“Lôi Lực đại ca!” Những người Tạ gia sau khi nhìn thấy người này liền mừng rỡ, Tạ Đình lại càng vui mừng kêu lên.

“Lôi Lực, hắn chính là vị hôn phu của Tạ Doanh Doanh, được xưng là đệ nhất nhân trong đám tiểu bối tại Thanh Dương Trấn sao?”

Vào thời khắc này, Lâm Động chau mày, mắt ngưng lại nhìn đạo thân ảnh kia. Người này nhìn sơ qua niên kỷ ước chừng mười bảy mười tám tuổi, thân thể cao ráo, bộ dáng có chút anh tuấn, hơn nữa trên khuôn mặt nở nụ cười đầy tự tin, hiển nhiên sỡ hữu một cổ mị lực mà những tiểu bối khác chưa từng có.

“Doanh Doanh, để đó cho ta” Lôi Lực ánh mắt dịu dàng nhìn Tạ Doanh Doanh, cười nói.

“Vâng” Nhìn thấy Lôi Lực, Tạ Doanh Doanh khẽ mỉm cười, sau quay lại nhìn về hướng Lâm Động, khóe môi không tự chủ được khẽ cong lên.

“Lâm Động đúng không? Ha hả, lời nói lúc nãy của ngươi ta đây cũng rất đồng ý. Có điều, trước tiên ngươi cần phải rõ là nếu như không phải Cuồng Đao Vũ Quán hạn định, Lâm gia sớm đã giống như chó hoang bị trục xuất ra khỏi Thanh Dương Trấn rồi.” Lôi Lực cười nhìn Lâm Động, nói.

“Nếu như Lôi – Tạ hai nhà không có hợp lực với nhau, ngươi cũng sẽ không nói những lời này đâu… Ngươi cũng biết, đó là nếu như…” Lâm Động cười nói.

“Được rồi, ngươi rất có tài ăn nói…”

Lôi Lực ánh mắt nhíu lại, nhún vai, sau đó nắm chặt hai tay lại, xương cốt phát ra tiếng vang cách cách, rồi hắn tươi cười nhìn Lâm Động nói: “Ta càng đồng ý với câu nói vừa rồi của ngươi. Thật ra thì nói cho cùng phải coi nắm đấm của ai mạnh hơn. Hiện tại … có lẽ quả đấm của ta, so sánh với ngươi thì mạnh hơn. Một cái tát ngươi đánh Đình Nhi lúc nãy, ta nghĩ đến lúc phải lấy lại rồi”

Nghe Lôi Lực nói như vậy, sắc mặt đám người Lâm Hà lập tức biến đổi. Nghe nói Lôi Lực sớm đã bước chân vào Thối Thể đệ cửu trọng. Cho dù khi nãy Lâm Động thể hiện được thực lực của Thối Thể đệ bát trọng, nhưng cũng không cách nào chống đỡ được Lôi Lực.

“Phanh!”

Lôi Lực hiển nhiên không tính để cho Lâm Động có bất kỳ cơ hội nào để cự tuyệt, vì vậy khi hắn vừa dứt lời, lòng bàn chân liền đạp lên mặt đất, di động đến trước mặt Lâm Động, trên nắm tay quang trạch dầy đặc cấp tốc bắt đầu khởi động, kình phong sắc bén làm cho gương mặt đám người Lâm Hà trở nên tái nhợt.

“Lui ra!”

Nhìn thấy Lôi Lực xuất thủ nhanh như tia chớp, ánh mắt Lâm Động ngưng tụ lại, đẩy mạnh bọn người Lâm Hà ở phía sau lưng, toàn bộ đẩy lui họ ra xa, rồi sau đó là một tiếng vang lanh lảnh, gần như nối liền liên tục vang lên ở trên quảng trường.

“Ba ba ba ba …”

“Thông Bối Quyền chín tiếng vang?” Nghe được một ít thanh âm quen thuộc, không ít người ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lâm Động, hiển nhiên không ngờ tới người ở chừng ấy tuổi lại có thể luyện Thông Bối Quyền đến mức tuyệt đỉnh. Có điều bằng vào cái này mà muốn ngăn cản Lôi Lực, sợ rằng vẫn còn có chút khó khăn.

“Ba”

Như biết được trong lòng người bênh cạnh suy nghĩ gì, nên sau khi tiếng thứ chín vang lên, trong cơ thể Lâm Động lại lần nữa truyền ra một đạo thanh âm cứng cáp cực kỳ nhỏ. Đạo thanh âm này không phải người ngoài có thể nghe thấy.

“Phanh!”

Dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người, hai nắm đấm ẩn chứa kình phong sắc bén kia cuối cùng cũng chạm vào nhau, một cỗ khí lãng vô hình khuếch tán mà bung ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.