– Mẹ, ta nắm chắc!
Lăng Kiến Tuyết cực kỳ khẳng định.
– Được, đi thôi.
Lăng Hàn vẫn lấy Hắc Tháp mang theo Lăng Kiến Tuyết rời Thiên Thánh cung, đi tới một khu vực không người, Lăng Kiến Tuyết thì lại tiếp tục ở trong Hắc Tháp xung kích Ngũ Trảm.
Hai ngày sau.
– Cha, thả ta đi ra ngoài!
Lăng Kiến Tuyết lớn tiếng nói, cả người toả ra khí tức cuồng bạo.
Lăng Hàn gật đầu, hơi suy nghĩ liền thả Lăng Kiến Tuyết ra Hắc Tháp.
Xoảng, đắt bằng ra tiếng sét, vô số hắc vân cuộn cuộn lại đây, thiên kiếp đang nhanh chóng hình thành.
Lăng Kiến Tuyết đương nhiên là có Tiên Thiên Đào Phù, cái này là Hổ Nữu cho.
Tuy Côn Bằng Cung bị san bằng, nhưng có lượng lớn bảo vật bị Hổ Nữu mang ở trên người, đây là Long Nguyệt Tích chuẩn bị đường lui, bởi vì nàng tin tưởng Lăng Hàn.
Lăng Kiến Tuyết xông lên thiên không, chủ động đón đánh thiên kiếp.
Xoảng!
Xoảng!
Xoảng!
Chớp giật khủng bố không ngừng đánh xuống, Ngũ Trảm quan hệ quá lớn, nhất định có thể trở thành Tiên Vương, bởi vậy thiên địa hạ xuống thử thách cũng càng nghiêm ngặt, thậm chí đến trình độ hà khắc, không có Tiên Thiên Đào Phù ai cũng đừng hòng vượt qua.
Nửa ngày sau, thân hình Lăng Kiến Tuyết hạ xuống, tuy cả người máu me đầm đìa, đứt đoạn không ít xương, nhưng cuối cùng vượt qua thiên kiếp.
Lăng Hàn lộ ra nụ cười, bước vào Ngũ Trảm, tiền đồ của con trai chính là hoàn toàn sáng rực.
Hắn ném Lăng Kiến Tuyết vào Hắc Tháp chữa thương, thân hình hơi động, trở về Thiên Thánh cung.
Hắc Tháp gia tốc thời gian quá nhanh, khi Lăng Hàn trở lại Thiên Thánh cung, Lăng Kiến Tuyết ở trong Hắc Tháp đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Lăng Hàn tiêu tốn thời gian, trong Tiên thuật mình nắm giữ, chọn lấy thuật pháp thích hợp nhất giao cho con trai.
Trong Hắc Tháp không Nhật Nguyệt, năm tháng như bay, mấy vạn năm thoáng một cái đã qua, nhưng ngoại giới chỉ là một tháng mà thôi.
Sức chiến đấu của Lăng Kiến Tuyết chân chính đạt đến cấp bậc Đế giả, hơn nữa ở trong Đế giả cũng có thể xếp hàng đầu, đáng tiếc cùng Lăng Hàn là hoàn toàn không cách nào so sánh, so với Hổ Nữu, Nữ Hoàng ở cùng thời kỳ cũng hơi kém một chút.
Dù sao, Hổ Nữu là truyền nhân của đại giáo Tiên Vương tầng chín, còn có lạc ấn võ đạo của một vị Tiên Vương tầng chín, Nữ Hoàng là dính ánh sáng của Lăng Hàn, đạt được thiên tài địa bảo nhiều không thể tưởng tượng.
Không nói những cái khác, trong cơ thể hai nữ đều luyện hóa một đạo Thiên Địa Bản Nguyên a.
Dù như vậy, Lăng Kiến Tuyết cũng cực kỳ thoả mãn.
Tiên Thiên Đào Phù quá ít, nếu như chỉ dựa vào Thiên Thánh cung, vậy hắn cả đời cũng không tới phiên. Hiện tại có thể bước vào Ngũ Trảm, đã để hắn cảm thấy bất ngờ.
Hiện tại Lăng Kiến Tuyết, có tư cách trở thành Thánh Tử của Thiên Thánh cung.
Lăng Kiến Tuyết xuất quan, nhưng không có lập tức báo cáo Thiên Thánh cung tình huống mình đột phá, mà tiếp tục lắng đọng, kế tiếp trong tông sẽ có một hồi đệ tử hạch tâm thi đấu, hắn muốn một tiếng hót lên làm kinh người.
Văn Nhân Nguyệt mới đầu còn rất hàm súc, nhưng gần đây hầu như không hề che giấu mà biểu đạt ra yêu thương với Lăng Kiến Tuyết, để Lăng Kiến Tuyết cực kỳ đau đầu, từ chối, tổn thương lòng người, dù sao cũng là “cùng chung hoạn nạn” một hồi.
Nhưng không từ chối, hắn lại cảm thấy phiền phức, càng sợ Trần Sương Sương hiểu lầm.
Tuy hắn đã từng uyển chuyển biểu thị mình đã có người yêu, nhưng Văn Nhân Nguyệt không ngần ngại nói thiên tài như Lăng Kiến Tuyết, có mấy hồng nhan là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa, Lăng Hàn còn đổ thêm dầu vào lửa, không ngừng chế tạo cơ hội cho hai người, tạo thành cục diện hai người này hầu như mỗi ngày đều dính chung một chỗ.
Đằng đằng đằng, Trần Sương Sương đột nhiên chạy tới.
– Thế thúc, hai người kia thực là quá không ra gì!
Nàng hai tay chống nạnh, vẻ mặt không vui.
– Không tu luyện thật tốt, cả ngày dính chung một chỗ là có ý gì!
Lăng Hàn cười ha ha:
– Ngươi đang nói ai?
– Đương nhiên là con trai của ngươi!
Trần Sương Sương vô vùng bực bội.
– Nữ nhân kia là xảy ra chuyện gì, lẽ nào không có nơi ở của mình, ngay cả buổi tối cũng không trở về, thực sự là không biết xấu hổ.
– Làm sao, ngươi e ngại?
Lăng Hàn cười nói.
– Cắt, ta chỉ là quan tâm Lăng sư đệ mà thôi.
Trần Sương Sương hừ nói.
Lăng Hàn nhấp ngụm trà nói:
– Kiến Tuyết cũng nên đến thời điểm thành hôn, nếu hai người bọn họ quan hệ không tệ, liền để bọn họ kết làm vợ chồng đi.
– Không được!
Trần Sương Sương lập tức nhảy lên.
– Không thấy thời điểm Lăng sư đệ cùng nữ nhân kia ở cùng nhau rất bất đắc dĩ sao? Thế thúc, ngươi không thể loạn điểm uyên ương.
– Vậy phải làm thế nào?
Lăng Hàn vẫy vẫy tay.
Trần Sương Sương thiếu hụt nhanh trí, không khỏi vò đầu bứt tai, rơi vào lo lắng.
Lăng Hàn cười cợt nói:
– Ta ngược lại có một biện pháp.
– Biện pháp gì?
Ánh mắt của Trần Sương Sương sáng lên.
– Ngươi cùng Kiến Tuyết thành hôn a…
Thấy Trần Sương Sương muốn hét ầm đến, Lăng Hàn vội vã khoát tay áo một cái, ra hiệu đối phương bình tĩnh đừng nóng.
– Giả, chỉ là vì đánh đuổi những hoa hoa thảo thảo kia, để Lăng sư đệ của ngươi có thể an tâm tu luyện.
– Nhưng là…
Trần Sương Sương có vẻ hơi do dự.
– Lẽ nào ngươi không muốn giúp Lăng sư đệ của ngươi?
Lăng Hàn thong thả nói.
– Ai, còn nói giảng nghĩa khí, căn bản chỉ là ngoài miệng.
Trần Sương Sương lập tức cuống lên:
– Ai nói ta chỉ là ngoài miệng nói một chút, được, thành hôn liền thành hôn.
Lăng Hàn gật gù:
– Được, chuyện này ta sắp xếp, ngươi liền ngoan ngoãn làm tân nương của người ta đi.
– Giả.
Trần Sương Sương vội vã cường điệu.
Lăng Hàn biết nghe lời phải:
– Giả.
Trần Sương Sương rời đi, đám người Nữ Hoàng dồn dập từ trong phòng đi ra, các nàng ở trong Hắc Tháp chờ đến phát chán, liền ra một chút, nhưng sẽ không để người khác nhìn thấy.
– Phu quân, ngươi thật là thiếu đạo đức.
Thủy Nhạn Ngọc vạch trần nói.
Nàng đã từng là lão sư, tinh thần cực kỳ trọng nghĩa.
Lăng Hàn thở dài nói:
– Hết cách rồi, ai bảo nha đầu này là đầu gỗ, mà con trai ngốc của ta lại không biểu đạt chứ?
– Ai là con trai ngốc?
Hách Liên Tầm Tuyết bất mãn nói, ở trong mắt mẫu thân, con trai đương nhiên là giỏi nhất.
Lăng Hàn cười ha ha:
– Có điều, nếu không phải nha đầu này cũng có ý tứ với Kiến Tuyết, như thế nào sẽ ghen chạy tới oán giận, lại đáp ứng thành hôn giả “cứu” Kiến Tuyết?
– Cũng phải.
Chúng nữ đều gật đầu.
Trần Sương Sương chỉ là đường nét quá thô, không có ý thức đến cảm tình của mình với Lăng Kiến Tuyết, nhưng nàng hầu như không do dự đáp ứng cùng Lăng Kiến Tuyết “thành hôn giả”, cái này đã đủ chứng minh nàng yêu thương Lăng Kiến Tuyết.